Chương 3: Say rượu trong tiệc tối đoan ngọ

Mấy ngày nay không gặp được Khang Hi khi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Thẩm Kiểu Kiểu không nghĩ cũng biết nhất định không phải là trùng hợp, mà là hắn cố ý lẩn tránh mình. Vài ngày nữa là tới tết đoan ngọ, nhất định sẽ gặp được hắn tại tiệc tối trong cung, Thẩm Kiểu Kiểu cũng lười phải phí tâm tìm tạo cơ hội vô tình gặp mặt.

“Cô đang cùng ngươi nói chuyện, ngươi lại nghĩ cái cái gì?”

Thái tử có chút không vui nhìn người trước mặt thất thần, đối với nàng càng thêm không vừa ý, lại cnagf cảm thấy quả nhiên người ôn nhu như Lý Giai thị mới càng là tri kỷ.

“ Những điều thái tử nói ta đã biết.”

Thẩm Kiểu Kiểu xác thật không nghe thấy những lời hắn vừa nói, nhưng người này vô sự bất đăng tam bảo điện, Thái tử đến đây hơn phân nửa là vì trắc phúc tấn, liền thuận miệng đáp lại.

Thái tử làm sao không cảm giác được nàng đáp cho có lệ, vốn định đêm nay sẽ ở lại, cho nàng thể diện liền ném xuống một câu liền rời đi.

Không lâu sau liền tới tết đoan ngọ, trong cung cũng niều thêm vài phần không khí tết. với Thẩm Kiểu Kiểu, nói trắng ra chỗ tốt duy nhất chính là thức ăn trong cung, đặc biệt là bánh trưng hôm nay, cái lớn cái nhỏ được gói đến tinh xảo mà hương vị cũng thập phần vừa ý.

Bởi vì snags ưn nhiều bánh trưng, bữa trưa cũng chỉ tùy tiện ăn chút điểm tâm liền đi ngủ, đợi đến chiều mặc cho cung nữ trnag điểm chải chuốt.

Thái tử phi vốn xinh đẹp, sau khi Thẩm Kiểu Kiểu xuyên tới, chịu ảnh hưởng của linh khí ngũ quan lại càng thêm tinh tế, da thịt được nuôi dưỡng đến như sương như tuyết, toàn thân xinh đẹp khiên người ta không rời được mắt.

Không nói đến cung nữ hầu hạ ngẩn ngơ, hết lời nịnh hót, ngay cả thái tử mới bước vào ngước mắt lên nhìn cũng không khỏi kinh diễm, khó có khi mở miệng được một câu tán thưởng, trên mặt cũng nhu hòa thêm vài phần.

Hôm nay thời tiết không tồi, tiệc tối liền được bố trí ở ngự hoa viên, khi thái tử cùng Thẩm Kiểu Kiểu cùng hai trắc phúc tấn lại đây, các vị hoảng tử cùng phúc tấn khác đã sớm tới, sau khi chào hỏi liền nghe thấy thanh âm thông báo của thái giám:

“Hoàng thượng giá lâm!”

Trong nháy mắt toàn bộ đại điện quỳ xuống, sôi nổi hướng Hoàng thượng thỉnh an. Khang Hi lướt nhìn đại điện, cơ hồ lập tức nhận ra tiểu nhân nhi mỹ mạo động lòng người, tầm mắt dừng ở trên người thái tử, ảnh mắt không khỏi tối xuống vài phần, sau khi bảo mọi người miễn lễ liền đỡ Thái Hoàng Thái Hậu cùng ngồi xuống.

Sau khi Khang Hi nói với Thái Hoàng Thái Hậu vài câu, tiệc tối bắt đầu, Thẩm Kiểu Kiểu ngồi cùng vài vị phúc tấn, chị em dâu có nhiều chuyện để nói, có vài vị phúc tấn nhận ra trong mắt Thẩm Kiểu Kiểu trong sang lộ hồng, so với ngày xưa xinh đẹp hơn mấy phần không khỏi dò hỏi phương thức dưỡng nhan.

Thẩm Kiểu Kiểu tùy ý nói mấy phương thuốc đối phó với các nàng sau đó chậm rãi nhấm nháp mỹ vị, đặc biệt món gà kia khiến nàng vô cùng yêu thích.

Khang Hi không tự giác đưa mắt nhìn lại liền thấy nàng ăn đến miệng không ngừng được, mặt hạnh xinh đpẹ lấp lánh, hiển nhiên là ăn đến thỏa mãn tâm trang có chút không tốt cũng hòa hẵn không ít, bồi Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện.

Thái Hoàng Thái Hậu lớn tuổi, tùy ý dùng một chút, nói họ không cần cố kỵ liền rời đi, Thái Hậu cũng theo đó cùng rời đi.

Vốn loại cung yến này là để hoàng thất giao lưu tình cảm, vì vậy theo lệ thường sau khi Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu rời đi cung yến sẽ tan. Thế nhưng Khang Hi lại chú ý tới người nào đó còn chưa ăn xong, liền vẫn ngồi như thế khiến người khác cũng không dám động trước, mỗi người một câu, thỉnh thoảng uống một chén rượu, ăn một chút đồ ăn.

Vốn còn chưa ăn đủ nhưng Thẩm Kiểu Kiểu cũng không thể vứt mặt mũi mà gói đồ ăn về đành them thuống buông đũa, tùy tiện bưng ly rượu lên uống một ngụm.

Uống cạn chén rượu, hai mắt Thẩm Kiểu Kiểu sang ngời, ý bảo cung nữ sau lung thêm rượu. Mắt thấy tiểu nhân nhi một ly lại một ly, uống đến hai má nhiễm hồng một mảnh vẫn không có ý dừng lại, Khang Hi lập tức đứng dậy, để Lý Đức Toàn đến Ngự thiện phòng.

Như thế đại biểu cung yến kết thúc, sau khi tiễn Hoàng thượng rời đi mọi người đều lục tục ra về.

Thái tử vốn kinh diễm trước vẻ đẹp của thái tử phi, vốn định đêm nay ở lại liền bị Lý thị một hai câu kéo đi mất.

“Chủ tử, Lý trắc phúc tấn cũng thật quá đáng!” Xuân Liễu bất bình nói.

“Được rồi, mấy lời này khoongphair lời ngươi nên nói.”

Thẩm Kiểu Kiểu nhắc nhở nàng một câu, bước chân vừa chuyển cũng không phải về hướng Đông cung.

“Ta đi hóng gió, thổi tan bớt mùi rượu, các ngươi theo xa một chút.”

Mấy cung nữ liếc nhau, cho là tâm tình chủ tử không tốt, không dám nói gì, chỉ lui lại theo ở rất xa.

“Thái tử phi đã trở về chưa?”

Lý Đức Toàn có chút nghe không hiểu câu hỏi của chủ tử, cảm thấy mình có phải đã nghe nhầm, nhiều hơn một chữ “Phi” không, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức tự mình lui xuống.

Khang Hi dứt lời thì có chút hối hận, nhưng thấy Lý Đức Toàn rời đi cũng không có ý ngăn lại.

“Hồi Hoàng Thượng, Thái tử đã cùng trắc phúc tấn cùng trở lại Đông cung, Thái tử phi đi Thính phong các.”

Bởi vì không xác định được có phải mình nghe nhầm hay không, Lý Đức Toàn cẩn thận hơn chút. Thính phong các ở phụ cận Ngự hoa viên, bên cạnh hồ sen, là nơi nghỉ chân của các quý nhân khi đi dạo.

Nghe được nàng không về nghỉ lại đến đó, Khang Hi nhíu mày, sợ nàng bị trúng gió. Lại nghe đến Thái tử vậy mà đi sủng ái trắc phúc tấn, không để ý tới nàng, nếu là bình thường chỉ cần không quá phận hắn sẽ không để ý đến chuyện hậu viện, nhưng đây lại là tiểu nhân nhi chạy qua chạy lại trong lòng hắn mấy ngày nay, hắn liền cảm thấy ánh mắt Thái tử có chút kém.

“Hoàng Thượng, ngài đi đâu?”

Thấy Khang Hi không nói hai lời đột nhiên đi nhanh ra ngoài, Lý Đức Toàn kinh ngạc hỏi một câu, chạy đuổi theo.

Thẩm Kiểu Kiểu đứng một hồi bên hồ sen, thấy cung nữ bên cạnh khẩn trương đành lùi tới sau cửa Thính Phong Các, để họ lui tới nơi nàng không nhìn thấy loanh quanh trước mặt thật phiền. Cung nữ thấy nàng rời xa miệng hồ đều nhẹ nhàng thở ra, theo lời thối lui rất xa.

Vì thế đến khi Khang Hi lại đây liền nhìn thấy nhân nhi ngồi dưới cửa,mắt khép hờ, sợi tóc buông bên má khẽ vũ động, cả người cô tịch không nói lên lời.

Trong long Khang Hi bỗng chốc mềm nhũn, ba bước thành hai đi đến, đưa người ôm đến trong ngực, quả nhiên một mảnh lạnh lẽo.

“Ngươi đến rồi!”

Nàng được ôm đến bên người, mắt hơi nhìn đến, giơ tay ôm cổ hắn, cong môi cười rộ lên.

Thấy nàng ngây ngô cười, nghĩ đến tiệc tối khi nãy nàng uống rượu, biết là nàng say, bình tĩnh nhìn nàng một hồi lại lướt mắt cảnh cáo những người phía sau, nhấc chân đi vào Thính phong các.

Lý Đức Toàn nhìn đến cảnh tượng kia mà sợ ngây người, lại thấy ánh mắt cảnh cáo lướt lại đây, áp xuống song to gió lớn trong lòng cúi đầu càng thấp.

Khang Hi ôm nàng đến bên giường đang muốn đem nang buông xuống lại cảm thấy trên môi ấm nóng, mùi hương rượu nhàn nhạt xông vào mũi, ánh mắt hắn tối sầm, du͙© vọиɠ đang kiềm chế lập tức trút ra.

Đưa bị động thành chủ động, hôn lên cánh môi mềm mại tựa hoa, nhấm nháp mùi rượu còn sót lại trong miệng nàng, đến khi nàng thở dốc Khang Hi rời môi nàng, ngay sau đó đem nàng đặt trên giường, cới áo ngoài liền đè ép lên.

Nửa đè lên người nàng, giơ tay nhẹ vuốt mặt nàng, ngay khi nàng cảm thấy ngứa mà cười rộ lên né tránh trên mặt cũng mang theo vài phần ý cười, lại lần nữa hôn lên mặt nàng.

Không biết có phải vì say rượu hay không, tiểu nhân nhi dưới thân thập phần nhiệt tình, không chỉ nhếch môi đón ý hùa theo, lưỡi cũng ngây ngô đưa tới thăm dò, nàng chủ động khiến Khang Hi càng ngạnh thêm vài phần, mottj bên hôn nàng, một bên cởi bỏ xiêm y. Đến khi đem nàng cởi chỉ còn sót lại kiện yếm lại vuốt ve da thịt khi sương tái tuyết, như trong mộng.

“Ân……”

Có lẽ cảm thấy hơi lạnh, người trên giường nhíu mi, giơ tay ôm lấy nguồn nhiệt trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào l*иg ngực ấm áp.

Khang Hi du͙© vọиɠ tang vọt, cảm thấy nhân nhi dưới thân quả thực là yêu tinh ông trời phái tới phạt hắn, lập tức nhéo một bên mềm mại của nàng trả thù.

“Đau…..”

“Ngoan, trẫm cho người thân thân.”

Nghe được tiếng nàng kiều kiều hừ nhẹ Khang Hi lập tức hối hận dỗ nàng, sau đó quả thực cách yếm hôn lên, trên tay cũng không nghỉ ngơi, từ bụng nhỏ của nàng lưu luyến một hồi rồi đi xuống.

“Ân a…….”

Cảm giác ma sát ngứa khiến nàng chịu không nổi rêи ɾỉ, giơ tay khẻ đẩy đầu người đang chon trước ngực.

“Ân…. Từ bỏ…… A…….”

Đem nàng trêu chọc đến khi mồ hôi đầy đầu, Khang Hi lôi kéo tay nàng cời quần áo chính mình, lại đem kiện yếm kia cởi bỏ, cùng da thịt trực tiếp dán lên thoải mái than một tiếng, rốt cuộc nhịn không được một bên đem bản thân đã ngạnh lên nhịn không được ở hoa tâm nàng cọ xát, một bên xoay mặt nàng nhìn mình.

“Ta là ai?”

Tiểu nhân nhi mơ hồ mở mắt nhìn hắn, thanh tỉnh vài phần:

“Hoàng…. Hoàng a mã!”