Chương 14: Trung thu đêm người nguyệt hai viên

Tuy rằng Khang Hy chuẩn bị thập phần đầy đủ, nhưng là lần đầu tiên bất luận là ai cũng chịu không nổi, cho nên sau khi xong việc Thẩm Kiểu Kiểu nằm trên giường bắt đầu cảm thấy hậu huyệt ẩn ẩn đau, đặc biệt là cơ vòng miệng huyệt.

Nghĩ đến hắn vừa nãy còn cam đoan với mình, nàng không nhịn được ủy khuất, trừng mắt nhìn qua: “Kẻ lừa đảo!”

“Cũng không thể hoàn toàn trách trẫm, còn không phải ngoan bảo ngon quá, mới khiến trẫm không dừng lại được.” Khang Hy hôn lên mắt nàng một cái.

Thấy hắn còn bao biện, Thẩm Kiểu Kiểu thầm nghiến răng, rốt cuộc nhịn không được cắn xuống cổ hắn một ngụm.

Khang Hy “Tê” một tiếng không cần nhìn cũng đoán được chắc chắn để lại dấu vết, cố ý nghiêm mặt nói:

“Thật to gan, lát nữa làm sao trẫm gặp người?”

Thẩm Kiểu Kiểu nhìn ra hắn là cố ý làm bộ làm tịch hừ một tiếng trở mình, ngay sau đó lại vì đυ.ng trúng hậu huyệt mà cảm thấy đau đớn không khỏi hô nhỏ một tiếng.

Khang Hy thấy vậy nhíu mi mắt thầm trách bản thân khi nãy quá vội vàng, liền khoác xiêm y xuống giường theo địa đạo đi mất.

Thẩm Kiểu Kiểu đưa lưng về phía ngoài một lúc không thấy động tĩnh có chút kinh ngạc hắn vậy mà lại đi rồi, xoay người nhìn quanh một chút, hốc mắt liền đỏ lên. Khi Khang Hy vội vàng trở lại nhìn thấy bộ dáng như sắp khóc của nàng vội vàng đến bên mép giường, đặt lọ sứ trong tay xuống lại kéo nàng dựa vào trong ngực:

“Đây là làm sao?”

“Ngươi mắng ta!” Thẩm Kiểu Kiểu thấy hắn trở lại nước mắt thi nhau rơi xuống.

“Được được, là trẫm sai rồi, đừng khóc nữa được không?” Khang Hy bất đắc dĩ hôn lên nước mắt trên mặt nàng.

“Ngươi vừa đi đâu?” Thẩm Kiểu Kiểu mang theo nức nở hỏi.

“Không phải ngươi khó chịu sao, trẫm giúp ngươi đi lấy thuốc. Hôm nay cũng là tết, đừng giận dỗi được không”

“Ngươi còn biết hôm nay là tết, khiến cho ta khó chịu như vậy buổi tối làm sao đi gia yến?”

Nàng như vậy khẳng định là không đi được, Khang Hy ho khan một tiếng, ngay sau đó nói:

“Ngoan, vậy không cần đi, đêm nay trẫm lại đây sớm một chút, lúc đó chúng ta lại cùng nhau ngắm trăng ăn tết.”

“Ta không đi không sao chứ?”

“Không việc gì, dù sao ngươi mới cứu Hoằng Tích, liền nói thân thể không khỏe, xem ai dám nói gì ngươi.” Khang Hy duỗi tay kéo chăn trên người nàng xuống.

“Ngươi làm gì?” Thẩm Kiểu Kiểu trừng hắn.

“Ngoan, trẫm giúp ngươi bôi thuốc.” Khang Hy hôn mí mắt nàng một cái,mở nắp bình, tay đã chui vào trong chăn.

“Ta tự mình làm!” Thẩm Kiểu Kiểu cự tuyệt.

“Tự ngươi làm không tiện.” Khang Hy nói, đầu ngón tay quyệt thuốc đã sờ đến hậu huyệt bị thương, hiển nhiên là không chấp nhận nàng cự tuyệt.

“Ngô……”

Ngón tay hắn mang theo hơi lạnh ở huyệt khẩu nhẹ nhàng thoa, Thẩm Kiểu Kiểu không nhịn được bật lên một tiếng rêи ɾỉ. Khang Hy bôi thuốc cho nàng xong đem nàng ôm lấy, nỗ lực đè xuống du͙© vọиɠ đang nổi dậy.

Cảm giác vật giữa hai chân hắn chọc lên người mình khiến Thẩm Kiểu Kiểu tức khắc ngoan ngoãn lại, một chút cũng không dám lộn xộn.

Chờ đến khi du͙© vọиɠ hoàn toàn nén xuống, Khang Hy ôm người trong ngực đem đến giường, tùy tiện tìm chút đề tài nói chuyện phiếm với nàng, đến gần giờ bắt đầu tiệc tối mới đứng lên, giúp nàng đắp chăn, lại hôn nàng một chút:

“Ngươi đi ngủ một chút, chờ trẫm trở về sẽ cùng ngươi ngắm trăng, ăn bánh trung thu.”

Tuy nàng luôn muốn hắn ở bên cạnh nhưng cũng rõ rang hắn không thể vắng mặt tiệc tối, sau khi nhìn hắn rời đi, tự mình bắt đầu ngủ.

Tiệc trung thu năm nay không có khác biệt gì với năm trước, dù sao cũng là tết, một đám người bất luận tâm tình như thế nào trên mặt cũng vẫn mang tươi cuời.

Đối với chuyện Thái tử phi vắng mặt, Thái hoang thái hậu có hỏi một câu, nghe được nàng vì cứu tiểu a ca nên nhiễm lạnh cũng không nói gì, ngược lại còn khen thưởng đôi câu, cũng cho người tặng qua không ít dược liệu.

Thái hậu trước giờ vẫn đi theo chân Thái hoàng thái hậu, bởi vậy cũng ban thưởng không ít đồ vật.

Thế nhưng tươi cười trên mặt Thái tử lại có phần cứng nhắc, những người tin tức linh thông đếu biết chuyện Thái tử phi cứu tiểu a ca lại bị hắn trách ngược, vừa lúc Hoàng thượng thấy được đã đã lên tiếng trách phạt, thậm chí đem tiểu a ca cho vị trắc phúc tấn khác nuôi dưỡng.

Những người khác không dám nói gì nhưng đại a calaij mượn cớ này châm chọc hai câu. Khang Hy có hnj với giai nhân vốn muốn sớm rời tiệc lại bị một đám một đám đến chúc tết, càng ngày càng không kiên nhẫn, chờ đến Thái hoàng thái hậu mệt mỏi, lấy cớ đưa Thái Hoang thái hậu hồi cung sau đó tự mình trở về Càn Thanh cung.

Thẩm Kiểu Kiểu ngủ đến thoải mái lại đột nhiên bị một trận gió lạnh thổi tới, nhíu mày chậm rãi mở mắt.

“A” đột nhiên phát hiện mình không ở trên giường mà lại ở trên nóc phòng Thẩm Kiểu Kiểu kinh hãi hô một tiếng, tỉnh táo lại mới phát hiện nguyên lai là Khang Hy đưa mình lên đây.

“Tiệc tối kết thúc rồi?” Thẩm Kiểu Kiểu che miệng ngáp một cái.

“Ân.” Khang Hy lên tiếng, một tay mở hộp đồ ăn bên cạnh lấy ra một đĩa bánh trung thu tinh xảo, cầm một khối đưa tới miệng nàng.

Thẩm Kiểu Kiểu nhìn hình Thương Nga bôn nguyệt in trên miếng bánh, há miệng cắn một cái, cảm tháy gương vị cũng không tệ lắm.

Khang Hy cũng cắn xuống một ngụm, lại đưa đến bên môi nàng, Thẩm Kiểu Kiểu cũng không nói gì, vừa ăn bánh trung thu vừa ngửa cổ ngắm trăng.

Cứ ngươi một ngụm ta một ngụm đến khi bụng Thẩm Kiểu Kiểu có chút căng ra Khang Hy mới ngừng đút, sửa tư thế giúp nàng xoa bụng một chút.

Ngủ một giấc lại được ăn no, Thẩm Kiểu Kiểu liền trở nên lười nhác tựa như không xương sống dựa vào l*иg ngực hắn. Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng hắn không hiểu sao lại nghĩ đến “mộng” trong Thủy Tâm tạ, hơn nữa no ấm tư dâʍ ɖu͙©, một trận gió nhẹ thổi tới Khang Hy lại bắt đầu cảm thấy thân thể mình nóng lên.

“Nơi đó còn đau không?” hắn đem cằm gác lên đầu vai nàng, ngữ khí ôn nhu hỏi.

Khả năng khôi phục của hồ ly vốn hơn người thường, lại được hắn thoa dược chỗ kia đã sớm hồi phục như lúc đầu, lại bởi không nhìn thấy biểu tình của hắn Thẩm Kiểu Kiểu chỉ nghĩ hắn quan tâm mình, không nghĩ ngợi lắc đầu:

“Không đau.”

“Vậy là tốt rồi.”

Dứt lời tay Khang Hy liền không an phận thăm dò vào xiêm áo của nàng, vuốt ve khắp nơi.

Thẩm Kiểu Kiểu bị hắn làm bất ngờ kinh ngạc một chút, cách xiêm y đè lại bàn tay hắn: “Làm cái gì a!”

Thấy nàng quay mặt lại, Khang Hy lại thuận thế hôn môi nàng, hoặc mυ"ŧ hoặc liếʍ thẳng đến khi khiến nàng chủ động buống tay ra, cũng vươn mưỡi đáp lại mình mới rời nụ hôn dọc xuống cổ hướng ngực mà đi.

“Ha a……. Ân…….”

Theo hắn để lại loạt dấu hôn ở cổ, ở xương quai xanh, Thẩm Kiểu Kiểu không nhịn được bắt đầu liên tục kiều suyễn.

Khang Hy há miệng ngậm vào một bên ngực nàng, đồng thời duỗi tay sờ xuống cánh mông, ở hai cánh thịt mềm mại yêu thích không buông tay bóp nhẹ một hồi, lại từ kẽ mông sờ đến huyệt khẩu xem xét, xác nhận nàng thật sự không đau liền bắt đầu khiên khích hoa huyệt.

“Ân a……… Ha……… A………”

Hoa huyệt mẫn cảm bị ngón tay hợp lại khıêυ khí©h xoa nắn một lát sau bắt đầu tiết ra hoa dịch, nàng đồng thời kiều mị rêи ɾỉ.

Khi cao trào đến, hai mắt Thẩm Kiểu Kiểu thất thần nhìn trăng sáng trên trời, một hồi sau mới tỉnh lại liền cảm nhận được vật nóng rực cứng rắn chống hoa huyệt muốn đi vào.

Thẩm Kiểu Kiểu vốn không định cự tuyệt đột nhiên thấy một hang thị vệ từ phía xa đang tiến lại, tức khắc khẩn trương lên: “Không được, có người.”

Khang Hy nhìn theo tầm mắt nàng, không them để ý đĩnh eo một phen thọc đến hoa huyệt ướŧ áŧ ấm áp, cảm giác bị nàng gắt gao buộc lấy có chút khó khan mới mở miệng trấn an nàng: “Ngoan, bọn họ nhìn không thấy chúng ta, thả lòng một chút.”

Nóc Càn Thanh cung xem như nơi cao nhất hoàng cung, hơn nữa không đốt đèn, tuy có ánh trăng nhưng khoảng cách xa như vậy sẽ không bị người khác nhìn đến.

Thẩm Kiểu Kiểu tuy biết vậy nhưng vẫn không nhịn được mằ căng chặt thân thể.

Khang Hy cảm nhận được thân thể nàng mặc kệ là tiến vào hay lùi ra đều là gắt gao giao hảo lại càng thêm hưng phấn, thọc vào rút ra mất cái lại giúp nàng xoay người đối mặt với chính mình, thế nhưng ôm nàng đứng dậy,

“A……. Không cần……”

Tuy rằng Khang Hy sợ nàng cảm lạnh đã cở xiêm áo khoác thêm cho nàng nhưng đột nhiên đứng dậy khiến tầm nhìn của nàng càng thêm rộng lớn, Thẩm Kiểu Kiểu có thể nhìn thấy càng nhiều cung nhân, lại lo sợ bị ngã xuống, tay chân nằng ôm chặt hắn hốt hoảng kêu lên. Khang Hy hôn nàng trấn an một chút ngay sau đó bóp lấy mông thịt nàng bắt đầu kịch liệt thao lộng lên.

“Ân a……. Hoàng…… Hoàng a mã…….. a…….”

Thẩm Kiểu Kiểu muốn cầu hắn về đại điện lại tiếp tục lại bị động tác kịch liệt của hắn khiến nàng căn bản nói không được lời hoàn chỉnh.

Cứ thế thao lộng một trận tới khi thân mình nàng run rẩy tả ra Khang Hy mới thả chậm tốc đội, lại tiếp tục thao lộng một hồi mới thẳng lưng cắm đến nơi sâu nhất trong thân thể nàng bắn ra.

“Ân a……”

Thẩm Kiểu Kiểu bị long tinh của hắn bắn phát ra miitj tiếng rêи ɾỉ, đến thần trí phục hồi lại đã bị hắn ôm đến tẩm điện.

“Hoàng ………. A………”

Thẩm Kiểu Kiểu vừa muốn lên tiếng oán giận hành động vừa rồi của hắn lại bởi côn ŧᏂịŧ của hắn đang cắm trong người chưa rút ra lần nữa ngạnh lên mà kinh hô ra tiếng, ngay sau đó bị hắn đĩnh eo lần nữa chính phạt, lần nữa mang nàng vào du͙© vọиɠ.

“Ngoan bảo, lại một lần nữa liền tốt rồi.”

Nàng mơ hồ hiểu được, sợ là vừa rồi Khang Hy dùng qua canh bổ. Hắn nói xong lại hôn hôn lên trán nàng, bắt đầu đẩy nhanh động tác thọc vào rút ra lên, thẳng đến khi khiến nàng nức nở xin tha.

“Ân a….. Từ bỏ……”