Lại về tới nhà đá đã là chuyện một tiếng sau. Dương Minh lấy đi ngân châm đâm trên cơ thể Tiêu Nhiên, chần chừ một chút, vẫn quyết định nói: "Tên nhóc kia là người có thể kết giao."Môi mỏng Tiêu Nhiên khẽ nhếch, biết ông ta nói tới Thẩm Phất.
"Vừa nãy tên nhóc kia nghe thấy ngươi có thể thăng tiến hơn trong võ học, kích động tới mức khí huyết dâng trào, hộc ra máu."
Tiêu Nhiên cau mày.
"Sao vậy, cho rằng lão phu tự cứu ngươi?".
Tiêu Nhiên xua tay.
Hắn chỉ không hiểu nổi, vì sao Thẩm Phất lại nhọc lòng vì mình như vậy.
Dưới giá trồng hoa, Thẩm Phất được bố trí nằm trên
ghế nghỉ ngơi, hai mắt vô thần, nhìn thiên không nhưng con người không hề có tiêu cự.
Nhóc hòa thượng rơi lệ cho anh uống thuốc: "Sư phụ, sao sư phụ lại hộc ra máu chứ?"
"Cấp hỏa công tâm."
Nhóc hòa thượng đọc Kinh Tĩnh Tâm cho anh. Thanh âm trong trẻo chỉ có của trẻ nhỏ ngân nga lượn quanh, nghe rất êm tai.
Thẩm Phất chậm rãi nhắm mắt lại, lại lần nữa mở ra, than thở: "Thôi, chuyện đã tới nước này, chỉ có thể lần nữa mưu tính"
Nhóc hòa thượng bé ngoan ngồi một bên, "Sư phụ, thân thể đã khá hơn chưa?"
Thẩm Phất: "Giúp sư phụ đung đưa ghế xích đu." Tuy nhóc hòa thượng không hiểu, nhưng vẫn nghe lời nhẹ nhàng đung đưa ghế.
Thẩm Phất chầm chậm nói: "Lắc choáng, trong lòng sẽ dễ chịu hơn chút." Nháy mắt đã ở trong Thiên La Cốc nửa tháng rồi, Tạ Minh đã rút hết độc, tinh thần thể chất tỏa sáng, quý khí trên người càng thêm bức nhân. Nhìn thấy Thẩm Phất, kinh ngạc: "Sao Thẩm huynh lại gầy đi nhiều vậy?"
Thẩm Phất qua loa đáp: "Không hợp khí hậu." Dược đồng dắt ngựa tới, Thẩm Phật bị ai phát hiện, ngay cả ngựa cũng béo hơn một vòng so với lúc đến. Sau khi mấy người lên ngựa, Tạ Minh cùng Tiêu Nhiên đồng thời hướng về Dương Minh ôm quyền, "Cáo từ" Móng ngựa đạp đất, Thiên La Cốc dần dần hóa thành một điểm đen, lần sau gặp phỏng chừng là chuyện của rất nhiều năm.
Một đường không dừng lại quá nhiều, trong lòng Tạ Minh có việc, đi qua một thôn trấn lập tức đổi con ngựa khác, mong càng đi nhanh hơn nữa.
Tầm mắt Thẩm Phất thi thoảng dạt về phía Tiêu Nhiên, chỉ cảm thấy trong vô vàn kinh nghiệm hành nghề của mình từ trước tới nay, thì đây sẽ là thử thách lớn nhất.
Có mấy lần Tiêu Nhiên nhận ra được, lúc nhìn lại thì Thẩm Phật đã thu hồi tầm mắt, làm một bộ chuyên chú đi đường.
Trở lại chỉ dùng một nửa thời gian so đi.
Bọn họ trong ánh hoàng hôn về tới, Cầm trang nằm tại nơi non xanh nước biếc, nhờ ánh tà dương chiếu sáng, nhưng hiện tại lại tản ra một luồng khí tức u ám.
Trong lòng Thẩm Phất đột nhiên có dự cảm không tốt, không cần Tạ Minh giục, đã vỗ xuống thân ngựa, tăng nhanh tốc độ.
Vết máu như hoa mai nở nhuộm trên nền gạch đá xanh, cửa lớn không khóa, rất nhanh có đệ tử bưng nước đổ xuống đất giội, rửa sạch đá đất.
"Trang chủ!" Tên đệ tử vui mừng khôn xiết: "Quả tốt rồi, ngài đã trở về, ta ngay lập tức đi bẩm báo lão trang chu."
Tạ Minh thở phào nhẹ nhõm, nghe được đoán rằng gia gia không có chuyện gì.
Thẩm Phất: "Chúng ta cùng đi gặp lão trang chủ." Tiêu Nhiên gật đầu, về tình về lý, cũng phải đi một chuyển.
Cảm giác của Thẩm Phất rất nhạy bén, có thể rõ ràng nhận ra không ít đệ tử trong trang nhìn anh với ánh mắt quái lạ, thậm chí mơ hồ có địch ý. Không khỏi nhíu mày, ở trong trang đã có một khoảng thời gian, trước giờ thái độ các đệ tử đều rất hòa thuận, tại sao mới đi ra ngoài một chuyến, đã có biển hóa lớn như the.
Tạ lão trang chủ nhìn già đi không ít, trong lòng Tại Minh đau xót, quỳ trước mặt ông: "Minh nhi bất hiếu, không góp được sức ngay lúc gia gia cần nhất."
Vỗ vỗ lưng hắn với ý động viên, Tạ lão trang chủ nhìn về phía Thẩm Phất, Tiêu Nhiên trước một bước đứng chắn trước mặt Thẩm Phất, ánh mắt lạnh lẽo.
Động tác này khiến con người Tạ lão trang chủ co rụt lại, xem ra địa vị của Thẩm Phất trong lòng Giáo chủ phải cao hơn người thường nhiều.
"Lão phu không có ý gì khác." Thẩm Phất dịch ra khỏi khoảng cách rất an toàn, khoảng cách an toàn như thế nào – Phía sau Tiêu Nhiên.
Tạ lão trang chủ cười khổ: "Cách đây không lâu Cầm trang gặp phải một lần đột kích bí mật, chết vài đệ tử, kẻ tập kích dùng chính là "Điều khúc"
Thẩm Phất: "Tôi cùng trang chủ đi Thiên La Cốc không tính là chuyện bí mật, Thiên La Cốc cách Cầm trang một đoạn khoảng cách, chạy về đánh lén không thực tế chút nào, xem ra bọn họ đã cho rằng tôi truyền lại "Điều khúc" cho người ngoài."
Tạ lão trang chủ: "Mọi chuyện đúng như ngươi đoán." "Vậy lão trang chủ nghĩ sao?"
"Đương nhiên không phải ngươi, lão phu có thể đại khái đoán ra là ai làm, người kia nắm giữ chưa tới một phần mười "Điều khúc, lại vô cùng thuần thục, tuyệt đối không phải công lao ngày một ngày hai."
Thẩm Phất: "Là ai?"
"Người trong hoàng cung." Tạ lão trang chủ chậm rãi giải thích: "Tổ tiên đã từng đem 3 phần đầu của "Điều khúc" cho Thái tổ Hoàng đế, được truyền thừa xuống cũng là chuyện bình thường."
Thẩm Phất cười nói: "Nhưng nếu ngài nói như vậy với đệ tử trong trang thì chính là dính tội nói xấu triều đình, nếu không giải thích, tiếp tục truyền "Điều khúc" cho tôi sẽ khiến đệ tử trong môn nảy sinh ngăn cách, lui thêm bước nữa mà nói, trục xuất tôi khỏi trang, tôi tất sẽ căm hận Cầm trang thất tín, lúc này triều đình lại tung cảnh ô-liu, tám chín phần mười tôi sẽ dạy khúc phổ cho bọn họ."
Tạ lão trang chủ thở dài: "Đúng là triều đình giỏi tính toán, biện pháp đơn giản nhất chính là gϊếŧ ngươi, thế nhưng một khi lão phu làm thế, việc này sẽ bị kẻ có tâm truyền bá trong giang hồ, danh tiếng của Cầm trang mấy trăm năm qua sẽ bị phá hủy."
Thẩm Phất buông xuống lông mi, không biết nên làm cảm tưởng gì.
"Lần này là Cầm trang có lỗi với ngươi, không biết Thẩm công tử có phương pháp ứng đối."
Một lúc lâu, Thẩm Phất vươn tay đâm đâm cột sống Tiêu Nhiên: "Không bằng mấy ngày này chúng ta đi tới thanh lâu trốn trốn?"
Tiêu Nhiên nghiêng người sang ngắm anh, không biết chỗ nào của thanh lâu khiến cho Thẩm Phất sinh ra chấp niệm.Thanh lâu không cần phải, uy danh lão trang chủ vẫn còn, những đệ tử kia lòng có không phục đi nữa, cũng phải nhịn."
Đối với Tiêu Nhiên mà nói, không phục lập tức lấy bạo lực trấn áp, đây là chuyện vô cùng bình thường trong Thiên Âm giáo, khôn sống mống chết, cường giả vi tôn. "Trái lại là ngươi, lão trang chủ không có làm gì, có thể sẽ gây bất lợi cho ngươi, âm thầm ra tay," Tiêu Nhiên cảm giác hôm nay bản thân như gặp quỷ, không biết vì sao lại phí nhiều lời với Thẩm Phất như vậy: "Tốt nhất ngày thường cẩn thận chút."
Thầm Phất: "Tôi đã nghĩ ra đối sách, mấy ngày này liền chuyển tới phòng cậu, thay phiên gác đêm, xem như có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Mỗi ngày rót ma âm vào tại đối phương, bắt nhìn chân dung mỹ nữ, anh không tin không thể khiến Tiêu Nhiên có ý nghĩ đen tối.