Chương 19

Thiên La Cốc không màng thế sự, trong cốc gần như không cảm nhận được thời gian trôi qua.Tạ Minh bị yêu cầu mỗi ngày ngâm mình tắm thuốc, Dương Minh phối chế dược liệu, giúp hắn châm cứu, rất ít xuất hiện.

Ngày hôm đó ông vừa mới bước từ trong phòng ra, đã bị Thẩm Phất tựa như con mèo thấy cá vui tươi hớn hở vồ lấy: "Dương lão đừng quên lời hứa với tôi đó."

"Lão phu già đầu rồi, còn có thể trắng trợn chiếm chút tiện nghi của trẻ con sao." Dương Minh thở phì phò nói: "Yên tâm, đợi ta hoàn toàn loại bỏ hàn độc, sẽ lập tức xử lý vấn đề của tên nhóc kia"

"Cám ơn Dương lão."

Dương Minh nhìn chằm chằm Thẩm Phật ngồi dưới giàn hoa hóng mát, bỗng nhiên nói: "Còn có ngươi, nhìn qua hào hoa phong nhã, tính cách lại rất nóng nȧy."

[Hệ thống: ông lão, ánh mắt ông đủ độc. Lúc Thẩm Phất chấp hành nhiệm vụ cười nói vui vẻ, nhưng trong giới quan Vị diện lại nổi tiếng tính tình nóng nảy.

Trong số quan Vị diện có không ít người tài ba, thường hay mỉa mai Thẩm Phất làm nhiệm vụ chậm, nhưng rất ít người dám thực sự đắc tội anh, cũng bởi vì anh ta đủ khốn nạn.

Đối với bọn họ mà nói, điều quan trọng nhất chính là thời gian, quan Vị diện có rất nhiều quy củ cần tuân thủ, một khi vi phạm đều sẽ bị bắt giam, điều khác biệt duy nhất là thời gian giam giữ khác nhau, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới nghiệp vụ, trong lúc sát hạch sẽ chịu thiệt rất nhiều.

Về phần Thẩm Phất, một lời không hợp lập tức đấu võ, phàm là quan Vị diện đánh nhau không cần hỏi lý do, hai bên đều bị nhốt vào nhà tối. Đối với chuyện này Thẩm Phất không thèm để ý, dù sao cũng là cái đuôi vạn năm, nếu các quan Vị diện khác mấy năm liền không đạt tiêu chuẩn sát hạch sẽ trực tiếp bị trục xuất, thậm chí là xóa bỏ, nhưng do Thẩm Phật thuộc nhóm quan Vị diện đầu tiên, tích cóp ra đẳng cấp, giỏi về mưu lợi, được thế hệ trước cực kỳ yêu thích, ngay cả anh có làm nhiệm vụ chậm cũng chỉ coi là tâm tính đạm bạc, không giống người trẻ tuổi thích tranh đấu phân cao thấp.

Một kẻ già đời không đáng sợ, đáng sợ là kẻ già đời có

ô dù.

"Sư phụ."

Nhóc hòa thượng cầm hai trái cây chạy tới, một quả đưa cho Thẩm Phất.

Thẩm Phất cắn một miếng, "Vị ngon."

Nhóc hòa thượng đắc chí nói: "Một vị thí chủ nhỏ trong cốc cho con."

Chẳng biết tự lúc nào Dương Minh ngồi xổm trước mặt nhóc hòa thượng, tay để lên kinh mạch nhóc, một lúc than thở thần kỳ, một lúc lại kêu đáng tiếc.

"Gân cốt hiếm có, đáng tiếc trời sinh mạch đá, cả đời cũng chỉ có thể có được sức mạnh to lớn mà thôi."

Nhóc hòa thượng nghe xong cũng không buồn bã, ngược lại nói: "Đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ có gì tốt, Thanh đăng cổ Phật mới là giấc mộng của ta."

Một tiếng rên truyền ra từ nhà đá, nghe thanh âm liền biết người kia đang thống khổ vô cùng. Thẩm Phất: "Trước đó Dương lão chữa trị cho trang chủ cũng khó chịu như vậy?"

Dương Minh gật đầu: "Nếu so sánh, thì một chút đau đớn bây giờ không coi vào đâu hết." Nghe xong Thẩm Phất không nhịn được lắc đầu, chẳng trách lão trang chủ sẽ phản bội mà đầu nhập Thiên Âm Giáo, tổ tiên Cầm trang tuyệt đối trung thành, không phải vạn bất đắc dĩ không còn lối thoát, ông ấy cũng sẽ không đi tới bước đường này

Quá trình đúng là đau khổ, nhưng Dương Minh rút độc cho Tạ Minh khá là thuận lợi, qua mấy ngày sau, Dương Minh tràn đầy thoải mái nói với Thẩm Phất:

"Chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là được"

Ông là người sẽ hết lòng thực hiện cam kết, lập tức giúp Tiêu Nhiên loại trừ đi ẩn tật.

Trong lúc đó 2 lần Thẩm Phất không yên lòng lặng lẽ đi thăm chút, Dương Minh cười mắng đuổi anh ra ngoài, "Ngươi an tâm đi. Qua hôm nay, hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi mấy ẩn bệnh này nữa. Tâm tu võ sẽ kiên định hơn."

Hai câu trước, Thẩm Phất nghe rất hài lòng, nhưng tới câu cuối, biểu hiện đột nhiên biến đổi: "Tâm tu võ?" Dương Minh: "Sợ rằng sau này trong võ lâm không có địch thủ."

Thiên phú Tiêu Nhiên cực cao, bản thân đã là cao thủ có tên tuổi, không có ẩn bệnh ảnh hưởng, cảnh giới võ học sẽ mỗi ngày mỗi khác.

Rốt cuộc Thẩm Phất ý thức được chỗ nào không đúng, thử dò hỏi: "Có thể có chuyển biến đặc biệt như, say mê phong hoa tuyết nguyệt?"

Dương Minh nguýt anh một cái: "Người trẻ tuổi hay nói giỡn nhỉ, tâm tu võ kiên định, như nào lại dễ gần sắc đẹp được?"

Nụ cười cứng đờ trên khóe môi Thẩm Phất: "Phiền phức ngài dìu tôi một cái."

Dương Minh nghi ngờ nhìn anh, vẫn là đưa tay ra đỡ.

"Phut--"

Phun ra một búng máu.

Dương Minh: ....