Chương 18

Khắp Thiên La Cốc là cạm bẫy, là rắn độc, xung quanh không có bóng người, thi thoảng lại có tiếng quạ rít lên vài tiếng, bay ra khỏi rừng cây, toàn bộ Thiên La Cốc, quanh năm vẫn luôn im lặng như tờ.Thái độ đối nhân xử thế của Dương Minh, trên giang hồ nửa chế nửa khen, gϊếŧ người so cứu trị còn nhiều hơn. Trời vừa sáng đã có một Dược đồng đợi ngoài cốc, tuổi tương đương nhóc hòa thượng, có điều sắc mặt tái xanh, giống như mặt cương thi vậy.

Nhìn thấy mấy người Thẩm Phất, ra hiệu bằng tay, khiến bọn anh đuổi theo.

Có nhóc ta ở trước dẫn đường, những sinh vật kịch độc ẩn dưới nền đất, trên cây đều đồng loạt chạy mất.

Dược đồng dừng chân trước một tòa hang động: "Ngựa ta giúp các ngươi đưa tới lều, Cốc chủ đang ở trong chờ các ngươi."

Hang động âm u lạnh lẽo, đi vào mới phát hiện một thế giới khác, ấy vậy mà ngọn núi bị đào xuyên qua từ giữ, nơi đây cũng chẳng phải hang động, mà là một con đường.

Còn chưa đi tới đầu bên kia, một trận mùi thuốc theo không khí xông tới, mặt kia con đường là thế giới cây cỏ dồi dào, bò cạp độc, rất chui tới chui lui dưới đất, vô cùng tự do tự tại mà chơi đùa.

Tạ Minh: "Đi xuyên qua bụi cỏ"

Tốc độ đi chậm không ít, thần kỳ là không có sinh vật có độc nào trong bụi cỏ cả.

Thẩm Phất: "Sức quan sát không tồi."

Tạ Minh: "Bởi vì khi bé ta đã tới đây chữa bệnh, mơ hồ có chút ấn tượng"

Từ trong bụi cỏ đi ra, chính là một con đường nhỏ lát gạch xanh, cuối đường nối tới một tòa nhà đã.

Tạ Minh không tùy tiện đi tiếp, hành lễ nói: "Dương lão."

Thanh âm không lớn không nhỏ rõ ràng rơi vào tai người trong phòng.

Không lâu sau, bên trong nhà đá đi ra một người, tóc hoa râm, dung mạo rất trẻ, trông qua tầm bốn mươi tuổi.

"Sắc mặt không tệ." Dương Minh mở miệng, giọng nói khàn khàn, riêng nghe giọng thôi, sẽ đoán ít nhất 60 tuổi: "Ta còn lo độc tính sẽ phát tác nhiều lần."

Trên mặt Tạ Minh có chút xấu hổ: "Thực ra lúc đầu có phát tác, sau đó lại không."

Rất lâu sau hắn mới biết, gia gia vận công đưa hàn độc trong cơ thể hắn hút tới thân thể ông.

Dường như Dương Minh đoán được chuyện gì xảy ra: "Không cần suy nghĩ nhiều, trước bình tĩnh lại tâm tình, lần này ta rút hết số hàn độc cuối cùng, quá trình sẽ rất đau đớn."

Tạ Minh: "Vất vả ngài"

"Hai vị còn lại, nếu bản lĩnh đủ, có thể tùy tiện đi dạo, xung quanh đây không ít thứ tốt."

Câu nói này không có ý tử mỉa mai nào, trong Thiên La Cốc mọc lên rất nhiều dược liệu quý giá, ở bên ngoài có tiền cũng chẳng mua được.

Nói xong câu đó, bỗng nhiên Dương Minh nhìn về phía Tiêu Nhiên, chỉ vào Thẩm Phật nói: "Trên phương diện đánh đàn, thiên phú của anh ta vượt qua Minh nhi?"

Dương Minh không biết lý do chân chính mà Tạ lão trang chủ truyền "Điều khúc cho Thẩm Phất là vì thuộc tính dương, hàn độc trong cơ thể Tạ Minh khiến kinh mạch hắn không chịu đựng được sức mạnh kiều này.

Tiêu Nhiên dùng lại miêu tả của Thẩm Phất: "Lần đầu gặp gỡ là cảnh giới Thiên sơn điều phi tuyệt."

Dương Minh: "Còn hiện tại?"

Tiêu Nhiên: "Đã tới trình độ hận chim chóc đừng hoảng sợ."

Thẩm Phất: ".

Tha thứ cho anh ngu muội, hoàn toàn không nghe được nửa chữ ca ngợi.

Rốt cuộc ánh mắt Dương Minh đã hướng về phía Thẩm Phất, trần đầy ý vị sâu xa.

Thẩm Phất tự tin bản lĩnh không sai, tùy tiện lắc lư trong dược cốc, buổi chiều nhân lúc Tiêu Nhiên luyện kiếm lượn vòng lại tìm Dương Minh. "Dương cốc chủ

Dương Minh xua tay: "Giống Minh nhi, kêu ta Dương lão là được."

"Dương lão, muốn nhờ ngài giúp một chuyện." Mí mắt Dương Minh chẳng nhấc, nói: "Khí huyết dồi dào, nội lực thâm hậu, không trúng độc, ngươi không có chỗ cần ta giúp"

Thẩm Phất: "Là Tiêu Nhiên." Chần chờ một chút rồi nói: "Thân thể Tiêu giáo chủ có phải nhiễm chút bệnh?"

Dương Minh dừng lại việc xử lý dược liệu trên tay, mang theo dò xét cẩn thận nhìn anh: "Ngươi đúng là có mấy phân năng lực."

Ngoài cửa, Tiêu Nhiên vừa luyện kiếm xong ngừng lại bước chân, trong cơ thể hắn đúng là có tật bệnh, Thiên Âm giáo có hơn trăm con đỡ đầu, chức Giáo chủ sẽ được tuyển ra trong số đó. Có điều phương thức lựa chọn vô cùng máu me tàn khốc, để hơn trăm người này chém gϊếŧ lẫn nhau, kẻ thắng làm vua. Công pháp tu luyện của hắn quá vội vã, khó tránh khỏi lưu lại mầm bệnh trong cơ thể, muốn tăng cao thêm một tầng không hề dễ, vì thế mới đánh chủ ý tới "Thiên Ma tàn quyền".

"Kính nhờ Dương lão ra tay giúp đỡ." Thẩm Phất cung kính cúi đầu thi lễ một cái. "Cái lễ này ta không nhận nổi," Dương Minh chế nhạo: "Ngươi thật sự coi lão phu có một trái tim hành y tế thế Sao?"

Dung mạo ông tuổi trẻ, tự xưng "lão phu làm người khác có cảm giác chẳng ra ngô cũng chẳng ra khoai.

"Không dám."

Hai chữ không biết là khen ngợi hay chê bai.

"Có thể mượn giấy bút không?"

Dương Minh muốn nhìn xem đến tột cùng anh bày trò gì.

Thẩm Phất viết tràn đầy một tờ giấy. Dương Minh vừa mới đầu nhìn là ôm thái độ xem kịch vui, sau khi đọc xong hai hàng biểu hiện càng ngày càng nghiêm túc, cuối cùng trực tiếp đoạt lấy tờ giấy, đặt trước mặt, như say như mê.

"Cái lễ này đủ chưa?"

Dương Minh bình tĩnh nhìn anh, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Ngươi có biết giá trị của vật này?" Thẩm Phất gật đầu, tư liệu y học có thể được hệ thống thu nhận thì không cần nói quá nhiều.

"Tính ra vẫn là lão phu chiếm tiện nghi."

Thẩm Phất: "Kính xin Dương lão giữ bí mật giúp, không cần nói cho cậu ta biết."

Dương Minh ngẩn ngơ: "Tại sao?"

Thẩm Phật tìm bừa lý do: "Tính tình Tiêu giáo chủ cao ngạo, sẽ không đồng ý chuyện mắc nợ người khác như vậy."

Ánh mắt Dương Minh nhìn anh không còn chút xem thường, đúng là đạo đức tốt, khí chất trác tuyệt, cuối cùng nói: "Tiêu Nhiên có thể có người bạn như ngươi, là phúc ba đời nhà hắn."

Tiêu Nhiên ẩn thân ngoài cửa, trong lòng bỗng nhiên rung động chút, không biết Thẩm Phất đang tính toán cái gì, đây quả thật là một ân tình rất lớn, nhìn vẻ mặt biến đổi vừa nãy của Dương Minh có thể dễ dàng đoán được nội dung trên tờ giấy vô cùng quý giá, thứ như vậy, Thẩm Phất lại không chút do dự lấy ra.

Kỳ thực ba người đều râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Điểm xuất phát của Thẩm Phất chính là Tiêu Nhiên không gần sắc đẹp, cho là thân thể cậu ta có ẩn tật gì, mới nhờ Dương Minh ra tay, mà đàn ông thôi, đều sĩ diện hão, có vấn đề về phương diện này khẳng định không muốn để người khác biết, thế nên không muốn bị tiết lộ do bản thân liên hệ.

Dưới góc nhìn của Thẩm Phất, chỉ cần có thể phá thân, đừng nói là một chút tư liệu y học, núi vàng núi bạc anh cũng sẽ nghĩ biện pháp đưa giúp Tiêu Nhiên!