Chương 17

Nói xong ông đột nhiên hít sâu một hơi, sắc mặt biến hóa kịch liệt."Tạ lão trang chủ!" Thẩm Phất đỡ lấy ông.

"Bệnh cũ," Tạ lão trang chủ tựa lưng vào ghế, "Lão phu một chốc chưa chết được."

Trước khi Tạ Minh trưởng thành, ông tuyệt đối không thể chết được.

Thẩm Phất không để lộ dấu vết mà để ngón tay lên mạch đập của ông.

[Hệ thống: kiến thức liên quan mảng y học trong kho tài liệu chưa được ghi lại hoàn toàn.

Rất nhiều tư liệu của nó còn đang tiến hành bổ sung hoàn thiện, trị liệu ốm vặt các thứ không chút vấn đề, bệnh quá mức phức tạp thì bó tay rồi. Đúng là có một vài tư liệu vô cùng quý giá, nhưng hoàn toàn không khớp với tình trạng cơ thể của Tạ lão trang chủ. Nhưng đúng thật không thể trách nó được, tri thức trên toàn thế giới này vô cùng vô tận, mỗi tích tắc mỗi giây đều có kiến thức mới, qua ba năm một lần sẽ tiến hành sát hạch quan Vị diện, mười vị trí đầu sẽ được cập nhật cơ sở dữ liệu cho hệ thống. Thẩm Phất điển hình là cái đuôi vạn năm, tốc độ xử lý nghiệp vụ vô cùng chậm chạp.

Có quan Vị diện ba năm đã đi qua hai thế giới, nhưng riêng anh ngay cả một nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, nên trực tiếp bỏ lỡ sát hạch.

Đối với hệ thống mà nói, lần cập nhật trước đã không biết là chuyện của ngày tháng năm nào.

Thẩm Phất chẳng biết xấu hổ: "Tôi sẽ không ghét bỏ cậu."

[Hệ thống: ...]

Tạ lão trang chủ: "Khả năng đánh đàn của ngươi đã trưởng thành rõ ràng như thế, có thể đáp ứng với ta một chuyện không."

Thẩm Phất: "Ngài nói trước đi."

"Lão phu tính, nhiều nhất nửa tháng nữa, ngươi có thể có chút thành tựu, đến lúc đó lão phu hy vọng người theo Minh nhi tới Thiên La Cốc. Thần y Dương Minh ở Thiên La Cốc nợ ta một món ân tình, lão phu đã dùng bồ câu đưa tin để ông ta hỗ trợ Minh nhi hoàn toàn loại bỏ độc tố trong cơ thể."

Thẩm Phất không đáp lời ngay.

"Đúng rồi, lúc đó sẽ có Giáo chủ đồng hành cùng các ngươi."

Chỉ hơi chút trầm ngâm, gật đầu.

Sau đó mấy ngày, Thẩm Phật bí mật quan sát, phát hiện không ít đệ tử lợi hại của Cầm trang đều đi ra ngoài du lịch, thời điểm hội nghị anh hùng, bọn họ dồn dập chạy về, bây giờ rời đi kha khá, ngay cả Thánh nữ cũng không phát hiện mà đề phòng.

"Hình như sức mạnh trung tâm của Cầm trang cũng đang lặng lẽ rời đi."

Liên tưởng tới chuyện Tạ lão trang chủ cầu xin anh đi theo Tạ Minh tới Thiên La Cốc, Thẩm Phật mơ hồ cảm giác được không lâu nữa Cầm trang sẽ gặp phải biến đổi lớn.

Mấy ngày gần đây thân thể lão trang chủ có bệnh, trong sân rộng lớn chỉ có Thẩm Phất cùng Tiêu Nhiên giữ vai trò bồi luyện. Tiêu Nhiên: "Nếu không có vấn đề gì, ngày mai liền đi."

Thẩm Phất dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Đã nhận ra sao... Tiêu Nhiên nhắm mắt lại: "Đúng như ngươi nghĩ, Cầm trang sẽ có chút biến động"

Thẩm Phất cười nhạt, tuy nói có anh gia nhập sẽ thay đổi dòng chảy của thế giới, nhưng vốn y theo thế giới phát triển, Cầm trang vẫn duy trì địa vị cách biệt, đủ có thể chứng minh trong tay Tạ lão trang chủ có lá bài chưa lật.

Huống hồ ông ta đã xin trợ giúp của Thiên Âm giáo, thật muốn xảy ra chuyện gì, Tiêu Nhiên sẽ phái người trong giáo hỗ trợ.

"Chẳng cần đợi ngày mai, đêm nay xuất phát cũng được."

Tiêu Nhiên và Tạ lão trang chủ có ý định gì, không liên quan tới anh, Thầm Phật muốn đảm bảo thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thôi.

Buổi tối, cửa sau Cầm trang.

Thẩm Phất đem theo nhóc hòa thượng, ngồi chờ trên lưng ngựa.

Tiêu Nhiên cùng Tạ Minh rất nhanh đến nơi, Tạ Minh cưỡi một con tuấn mã màu trắng cao to, bên cạnh yên ngựa còn buộc ống vẽ.

Thẩm Phất: "Không mang theo lương khô lại mang hoa?"

Tạ Minh rướn mình, dứt khoát lên lưng ngựa: "Bên trong để bức họa ngày đó Thầm công tử bán cho ta." Nhóc hòa thượng sùng bái nhìn Thẩm Phất, "Sư phụ quá lợi hại, vị thí chủ này ra ngoài cũng không quên mang tranh bên người để thưởng thức" "Cũng không phải dùng để thưởng thức," Tạ Minh: "Có nó, tại hạ tin chắc dù có gian nan hiểm trở cỡ nào cũng có thể vượt qua"

Vài cái chớp mắt đã bị lừa mười vạn lượng, hắn vẫn có thể nhịn, vậy còn chuyện gì có thể ảnh hưởng tới một tâm trí kiên định như vậy nữa?

Thầm Phất: "Trang chủ cũng là diệu nhân a."

Tạ Minh cứng ngắc nở nụ cười.

Giơ roi giục ngựa, mấy bóng người rất nhanh biến mất trong màn đêm.