Chương 9



“Mẫu thân yêu con.”

“Dung Dung.”

Hơi thở nóng bỏng, tiếng gọi tràn đầy tình cảm không ngừng quanh quẩn bên tai, khiến cho từng dòng điện truyền vào trong làm cho cả người tê dại. Cơ thể nóng bỏng quấn quýt lấy nhau vô cùng chặt chẽ, mỗi một tấc da tấc thịt đều dán chặt lấy nhau, không để lại dù chỉ một khe hở.

“Dung Dung.”

Cánh môi mát mẻ rơi lên trên cần cổ thon dài trắng nõn, hôn xuống từng chút từng chút một, khiến cho chỗ nào cũng giống như là nổi lửa, nàng ưỡn người lên đón ý nói hùa với đối phương, khát vọng có được nhiều hơn nữa.

“Dung Dung.”

Khi ngón tay tinh tế lạnh lẽo vuốt ve tới nơi ở chính giữa hai chân, nơi đó đã ướŧ áŧ không chịu nổi, eo của nàng trở nên mềm nhũn dưới du͙© vọиɠ ập tới trong người, cơ thể giống như một vũng nước được hòa tan, một chút sức lực cũng không có. Cơ thể của Omega mẫn cảm đến mức làm cho cô muốn khóc, rõ ràng chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, vuốt ve như có như không và đυ.ng chạm rất hời hợt, nhưng nàng vẫn cảm thấy thoải mái đến mức không ngừng run rẩy, bên dưới chảy ra rất nhiều nước.

"Mau vào đi, chị ơi."

Nàng thì thầm khóc nức nở, dùng chút sức lực cuối cùng, nắm lấy vai người đàn ông đang đè lên trên người mình. Hai bên mép môi âʍ ɦộ bị đẩy ra, ngón tay thong thả lại kiên định đưa vào, cảm giác được người yêu tiến vào rõ ràng như vậy, lại kí©h thí©ɧ như vậy, mỗi một giây đều khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc đến mức tưởng chừng như bản thân đang ở trên thiên đường, chỉ ước gì có thể vĩnh viễn cũng không muốn về lại trần gian.

“Hãy luôn yêu em như thế này.”

“Chị à, chị hãy luôn yêu em nhé.”

Động tác dần dần nhanh hơn, hành lang động thịt chỉ mới lần đầu nếm thử chuyện đời rất nhanh đã chịu không nổi kí©h thí©ɧ mãnh liệt như vậy, vách thịt bên trong bủn rủn rồi lại sưng tấy. Nước da^ʍ văng tung tóe khắp nơi, nàng khóc lóc trốn ở trong lòng chị họ của mình, gắt gao ôm chặt lấy chị họ, hôn chị họ, muốn kết nối, hòa thành một với chị họ như vậy, vĩnh viễn không muốn tách ra khỏi đối phương. Cao trào tới hung mãnh và dồn dập, nàng tựa như một con cá bị sóng biển cuốn lên bờ, hoàn toàn không có sức lực để đánh trả. Tựa như cơ thể này không phải là của nàng nữa, mà đã hoàn toàn thuộc về chị họ, bị chị họ chiếm hữu và dùng du͙© vọиɠ, tình yêu chi phối lý trí, nàng ở dưới tay của chị họ run rẩy cùng sụp đổ, hưởng thụ khoái hoạt tuyệt vời này.

Sau một thời gian dài ân ái với nhau, nàng ngẩng đầu, muốn hôn lên đôi môi luôn lạnh lẽo của chị gái, nhưng không ngờ lại bị đẩy ra. Nàng nghi hoặc, khó hiểu, lại ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, một câu cũng không hỏi. Vòng tay ấm áp rời khỏi nàng, bóng dáng của chị họ dần dần trở nên mơ hồ, tiếng bước chân nặng nề vang lên, với sức mạnh và khí thế khủng khϊếp, giống như một con thú dữ đi vào giữa vùng hoang dã. Trái tim của nàng đập thình thịch, theo bản năng cảm giác được có chỗ nào đó không đúng cho lắm, nàng muốn chạy trốn, không ngờ lại bị bàn tay quen thuộc kia đẩy ra lần nữa, nàng không hề chống cự, vô tình rơi vào trong một cái ôm xa lạ.

“Đừng, đừng mà.”

Nàng ngẩng đầu, thân thể bởi vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, giọng nói của công tước truyền đến từ phía sau, giọng điệu trầm khàn và lãnh đạm như là ác ma bị nhốt ở dưới đáy sâu tận mười tám tầng địa ngục.

“Dung Dung, nàng là của ta.”

Thẩm Thanh Dung đột nhiên mở mắt.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu thẳng vào trong phòng, chiếu lên người của nàng mang đến nhiệt độ ấm áp và nóng bỏng, nhưng tay chân của Thẩm Thanh Dung lại vô cùng lạnh lẽo, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh. Ánh mắt của nàng hoảng sợ bất định, vừa rồi ác mộng quá mức kinh hãi và đau lòng, từ lúc thức dậy cho đến tận bây giờ Thẩm Thanh Dung vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, hô hấp của nàng dồn dập, nàng thở hổn hển. Vào một buổi sáng sớm tốt đẹp như thế này, phu nhân công tước từ trước đến nay luôn luôn ưu nhã và cao quý lại chật vật không chịu nổi, nàng bước xuống giường, tự rót cho mình một ly nước, sau khi uống xong, Thẩm Thanh Dung mới hơi bĩnh tĩnh, trấn định trở lại, đôi mắt dần dần không còn hốt hoảng nữa.