Chương 10

Trong đáy mắt là mặt hồ với sóng to sóng lớn dần dần khôi phục thành một đầm nước yên ắng phẳng lặng.

“Phu nhân, ngài dậy chưa?" Hầu gái ở ngoài cửa hỏi.

“Ta đã dậy rồi, vào đi.”

Nàng buông ly nước xuống, ngồi ngay ngắn trên ghế trang điểm, mái tóc dài màu đen mềm mại xõa tung sau vai, hầu gái cầm lấy lược làm bằng gỗ lim, cẩn thận kiên nhẫn chải suôn mái tóc dài của phu nhân.

“Hôm nay ngài muốn kiểu tóc gì?" Hầu gái hỏi ý kiến phu nhân theo thường lệ.

“Ngươi quyết định đi.”

“Quả nhiên, phu nhân vẫn trả lời như vậy.”

Hầu gái Thu ngừng nói và bắt đầu công việc của mình, với tư cách là hầu gái bên cạnh phu nhân, Thu rõ ràng đã biết rất nhiều thứ về mối quan hệ giữa phu nhân và công tước. Ví dụ như tình cảm của hai người trên thực tế hoàn toàn không tốt như lời đồn, phu nhân đối đãi với công tước tương đối lãnh đạm. Lại ví dụ như, công tước nhiều lần muốn ân ái mà không được, muốn làʍ t̠ìиɦ cũng không được đối phương đáp lại, ngài ấy luôn bị phu nhân từ chối ở ngoài cửa. Nghe có vẻ khó tin và buồn cười, nhưng đây chính là sự thật, nhưng là một sự thật không thể tùy tiện nói, cũng không thể chia sẻ với các hầu gái khác.

"Công tước đi rồi à?"

"Vâng, nghe nói miền Bắc đã bị Sa Nga xâm lược, hoàng gia, nội các và quốc hội đang hoảng loạn."

Thẩm Thanh Dung rũ mắt xuống, mái tóc dài phía sau nàng dần dần thành hình, là một bím tóc xương cá cao quý lại không mất đi vẻ dí dỏm, Thu hài lòng buông tay ra, đang định cầm gương cho phu nhân nhìn xem có hài lòng hay không, chợt nghe thấy một tiếng than nhẹ với giọng điệu không rõ.

“Sắp có chiến tranh rồi.”

Thu dừng lại, sau đó nàng ta làm bộ bản thân không hề nghe thấy cái gì cả, cầm lấy gương đối diện gương trang điểm phía trước, bình tĩnh mà chuyên nghiệp hỏi: "Phu nhân, ngài cảm thấy thế nào?"

“Rất đẹp, cám ơn ngươi.”

Quả nhiên, phu nhân vẫn trả lời như vậy, rõ ràng phu nhân còn không ngước mắt nhìn.

“Ngài thích là tốt quá rồi." Thu đặt gương xuống, xách váy thi lễ với nữ chủ nhân tòa thành, "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, đã dọn ra ở dưới lầu rồi ạ.”

"Chúc phu nhân một ngày tốt lành."

Nàng dậy không tính là sớm, lúc tỉnh lại, Y Trạch Nhĩ cũng đã đi học. Công tước đại nhân tương lai còn nhỏ tuổi đã vô cùng thông minh, tháng tám có thể nói, hai tuổi có thể đọc ngược văn xuôi, bốn tuổi, cái khác bạn cùng lứa tuổi vẫn còn ở trong nhà trẻ nghiến răng tập nói, Y Trạch Nhĩ đã đặc biệt tiến vào học viện tư nhân hoàng gia. Cùng đọc sách với những đứa trẻ lớn hơn mình vài tuổi, Y Trạch Nhĩ vừa không khϊếp đảm, cũng chưa từng bị so sánh, nàng ấy thể hiện ra sự thông minh, tài học giỏi, cùng với phong phạm lãnh đạo trời sinh, khiến cho các giáo viên trong học viện đều khen không dứt miệng, vô cùng thán phục.

Chỗ nào của Thế nữ cũng rất tốt, trước mắt thầy giáo Hoa Tri Thư đang dạy Y Trạch Nhĩ nói, nàng ấy có chút an tĩnh, không có mong muốn biểu đạt hay giao lưu giống như những người khác. Ngôn ngữ đối với nàng ấy mà nói tựa như không phải công cụ để trao đổi, trò chuyện giữa người với người, mà là dùng để hạ mệnh lệnh riêng biệt của mình, đương nhiên nếu như có bạn học tốt bụng có lòng tò mò tiến lên phía trước chủ động bắt chuyện với nàng ấy, Thế Nữ cũng có thể dừng bước lại, trao đổi hai câu cùng với đối phương, ngày hôm qua bận học, hôm nay thời tiết rất đẹp, kế hoạch của ngày mai là gì. Có rất nhiều lúc, Thế Nữ thích ở một mình, rất nhiều lần thầy giáo nhìn thấy nàng ấy ngồi một mình bên cửa sổ thư viện, cụp mắt suy nghĩ điều gì đó. Ai nhìn thấy hình ảnh kia đều sẽ không ngừng cảm thấy đau lòng, tuổi còn nhỏ đã có nhiều tâm sự không thể nói ra.