Chương 7

“Rõ ràng có độc, nhưng trông lại xinh đẹp như vậy, nếu có thể trồng trọt với diện tích lớn ở trong đình viện, nhất định sẽ rất đẹp.”

“Phu nhân không thích hoa tường vi ạ?" Người hầu gái dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi.

Mi tâm của Vệ Minh Khê nhảy dựng, ả ta nhất thời siết chặt quần áo, thấp thỏm bất an chờ Thẩm Thanh Dung trả lời.

Hoa tường vi không chỉ là hoa, mà nó còn là mùi hương pheromone của Vệ Minh Khê.

“Nhìn nó quanh năm suốt tháng mãi, ta cảm thấy mình đã nhìn đến chán rồi.”

Thẩm Thanh Dung tùy ý nói, nàng biết ngày hôm sau những lời này sẽ bị truyền đến tai của công tước, chỉ trong một đêm, vườn hoa tường vi phồn thịnh và đồ sộ ở trước mặt nàng lúc này, đang ở trong thời gian nở hoa xinh đẹp nhất của nó, rồi sẽ bị người ta vô tình xúc bỏ vào bên trong bùn đất.

Nàng bế con gái của mình lên, nhìn nàng ấy vẫn còn đang cảm thấy buồn bã và tự trách, Thẩm Thanh Dung hay yêu chiều con gái lại có chút bất đắc dĩ để mặc cho nàng ấy dựa ở trên vai của mình làm nũng, nhỏ giọng dỗ dành cho nàng ấy vui vẻ. Cảnh tượng từ ái của hai mẫu thân con làm đau mắt Vệ Minh Khê, hình ảnh tương tự như vậy nhưng rơi vào trong tầm mắt của công tước, lại hết sức hài hòa và hạnh phúc.

Hắn đi tới, giày da giẫm trên cỏ vang lên tiếng rôm rốp. Vệ Minh Khê quay đầu lại nhìn thấy công tước và phu quân của ả ta, ả ta bèn bình tĩnh lãnh đạm đứng lên hành lễ, công tước không nhìn ả ta mà chỉ vươn tay với phu nhân của mình.

“Để ta ôm một cái, con bé cũng lớn rồi, đừng làm nàng mệt.”

Y Trạch Nhĩ thấy phụ thân của mình đã đến, nàng ấy vừa muốn vươn tay ôm phụ thân một cái, nhưng đôi tay bé nhỏ ấy đã bị mẫu thân của nàng ấy kéo trở về, cơ thể nàng ấy cứng đờ không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn ghé sát vào trong lòng mẫu thân.

“Không sao, bây giờ vẫn có thể ôm được thì cứ ôm thôi, chờ đến lúc con bé cao hơn ta, có muốn ôm cũng không ôm nổi.”

“Con sẽ cao như vậy sao?" Y Trạch Nhĩ chớp chớp mắt, lóe ra ánh sáng chờ mong và hưng phấn.

Công tước lập tức cười, xoa xoa cái đầu nhỏ lông xù của nàng ấy, "Con là con gái của ta, còn là một Alpha, sau này con trưởng thành rồi, con nhất định phải bảo vệ mẫu thân của con thật tốt.”

"Nhân tiện, vợ của ngươi cũng sắp sinh rồi, hai người đã đặt tên xong chưa?", Công tước hỏi Thành Chúc phía sau.

“Thưa, đã đặt rồi ạ, con trai gọi là Tư Tắc, con gái gọi là Tư Đồng.”

Tư Đồng, Tư Đồng.

Thẩm Thanh Dung nghe xong muốn cười, thời thơ ấu thì có cái gì mà nhớ nhung, nàng thầm suy nghĩ, cái tên Tư Tắc hối hận nghe hay hơn Tư Đồng nhiều.

“Không sai." Công tước nhìn con gái mình, cười nói, giọng nói như chuông vang, "Nếu là omega thì càng tốt, có thể hứa hôn cho Y Trạch Nhĩ nhà chúng ta, làm vợ của nó, ngươi thấy thế nào?”

Trong lòng của Vệ Minh Khê âm thầm suy nghĩ, ả ta vác cái bụng bầu sau đó chậm rãi đi qua, thật ra người mà ả ta thật sự muốn hỏi chính là Thẩm Thanh Dung, nhưng Thẩm Thanh Dung thậm chí còn không thèm nhìn ả ta lấy một cái, vì vậy Vệ Minh Khê chỉ có thể khom lưng, nhẹ giọng hỏi vị công tước đại nhân tương lai này.

“Tiểu Phục, sau này con có muốn cưới con gái của dì út không?”

Hãy bù đắp những tiếc nuối mà mẫu thân của con và dì đã từng có, được không?

Lúc này Y Trạch Nhĩ hoàn toàn không rõ từ cưới mà mọi người đang nói đến có ý nghĩa gì, nàng ấy cũng không dám tùy tiện trả lời, chỉ có thể núp ở trong ngực của mẫu thân mình và im lặng không lên tiếng. Tuy rằng bản thân vẫn còn nhỏ, nhưng trực giác của nàng ấy ngoài ý muốn cực kỳ nhạy bén, Thẩm Thanh Dung vỗ vỗ lưng của nàng ấy, giọng điệu không vui nói với Vệ Minh Khê.