Chương 6

“Tiểu bé nghịch ngợm thật đấy." Vệ Minh Khê thu hồi ánh mắt, nhìn Thẩm Thanh Dung bên cạnh, tư thái cao quý và thờ ơ, khuôn mặt tuyệt mỹ làm cho người ta vừa nhìn thấy lần đầu tiên lập tức nhịn không được mà cảm thấy tự ti và mặc cảm. Nhất là bây giờ ả ta còn đang mang thai, khi so sánh cả hai với nhau, trong lòng ả ta càng cảm thấy khó xử hơn bao giờ hết. Bỏ qua những cảm xúc phức tạp này sang một bên, Vệ Minh Khê, cũng là Thành phu nhân, nhẹ giọng nói một câu.

“Giống y như phu nhân khi còn nhỏ.”

Các nàng chính là thanh mai trúc mã của nhau, lớn lên cùng nhau. Thời thơ ấu tốt đẹp nhất, lúc đó Thẩm Thanh Dung hay lôi kéo chị họ chỉ thích đọc sách của mình đi vào trong vườn hoa để chơi đùa, nơi đó có một cái xích đu hai người, hai cô bé ngồi ở phía trên lắc lư qua lại, chỉ vẻn vẹn như vậy, cũng đã đủ khiến cho các nàng vui vẻ đến mức cảnh xuân cũng vui lây.

Thẩm Thanh Dung bị những lời này gợi lên một chút hồi ức, đáng tiếc quá khứ tốt đẹp không tài nào sưởi ấm nỗi hiện thực lạnh như băng, nàng vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không lên tiếng đáp lời đối phương, vô cùng thờ ơ. Vệ Minh Khê ảm đạm cúi đầu, vuốt ve bụng mình rồi không nói gì nữa. Làn gió thổi tới xen qua những tán lá vang lên tiếng sột soạt, ánh mặt trời chiếu xuống cũng vì thế mà rung động theo.

“Mẫu thân...”

Giọng nói mềm mại theo gió truyền vào trong tai của Thẩm Thanh Dung, chỉ là nghe được tiếng gọi của con gái, đã làm cho trong mắt của nàng hiện ra một chút ý cười dịu dàng và tràn đầy tình yêu thương. Y Trạch Nhĩ nâng một đóa hoa, hưng phấn nhảy nhót từ bên cạnh chạy tới, bước chân nhiều lần đều bước không vững, suýt chút nữa đã không nắm giữ được thăng bằng mà ngã xuống đất. Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng ấy là hai bên gò má hồng hào trông vô cùng đáng yêu, vừa nhìn đã biết là do nàng ấy chạy mệt mỏi, nóng không chịu được, Thẩm Thanh Dung lấy khăn tay ra, chuẩn bị giúp con quỷ nhỏ nghịch ngợm này lau mồ hôi trên trán.

Một đóa hoa màu anh đào đập vào mắt, liên tục giơ tới trước mặt nàng, mùi thơm nhẹ nhàng phất qua, thổi vào mặt khiến cho đôi mắt như chứa hồ nước mùa thu của nàng dập dờn gợn sóng, không ngừng rung động.

“Tặng cho mẫu thân.”

Nàng vươn hai tay ra nhận lấy hoa anh đào, đôi mắt của Y Trạch Nhĩ sáng rực như thể có một ngôi sao được giấu ở bên trong. Thẩm Thanh Dung nở nụ cười nhận lấy, nàng dịu dàng sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của con gái, giọng nói hiền từ đến mức có thể nhỏ ra nước.

"Cảm ơn con, đây là hoa gì vậy?"

“Con cũng không biết, con nhìn thấy nó ở trong góc vườn hoa, con cảm thấy nó rất đẹp, cho nên con muốn tặng nó cho mẫu thân.”

Đứa bé chưa tới hai tuổi mà đã có thể ăn nói lanh lợi như thế, người ngoài nhìn thấy, đều không nhịn được mà tán thưởng nàng ấy một câu thông minh. Hầu gái bên cạnh Thẩm Thanh Dung là người có xuất thân là nông dân trồng hoa, hầu gái ấy nhìn lướt qua, thay tiểu thư bé nhỏ giải đáp.

“Đây là hoa tú cầu, mỗi một màu sắc khác nhau thì sẽ có cái tên khác nhau, hoa tú cầu hồng, hoa tử dương đều thuộc loại hoa tú cầu. Màu hồng anh đào trong tay tiểu thư là giống hoa tú cầu rất hiếm thấy, rất đẹp, rất xứng với phu nhân.”

“Nhưng loại hoa này có độc, khi ăn vào mạch máu sẽ tan vỡ, người sẽ chết, sau này tiểu thư không nên tùy tiện chạm vào thì tốt hơn, để tránh ăn nhầm.”

Y Trạch Nhĩ nghe xong có chút thất vọng cúi cái đầu nhỏ xuống thấp hơn, tuy rằng nàng ấy vẫn chưa thể hiểu được hai từ độc và chết có ý nghĩa là gì, nhưng mà chắc chắn đó không phải thứ gì tốt, nàng ấy đã phạm sai lầm mất rồi.