Chương 4

Con gái của cô.

Thẩm Thanh Dung đột nhiên đỏ hốc mắt, suýt chút nữa nhịn không được rơi nước mắt, đây là đứa bé đi ra từ trong cơ thể của cô, con gái của cô.

Bất kể như thế nào, nó cũng sẽ yêu cô, gọi nàng là mẫu thân, chuyện gì cũng sẽ ưu tiên suy nghĩ cho cô.

“Thẩm Phục.”

Thẩm Thanh Dung đột nhiên nói, "Con bé sẽ tên là Thẩm Phục, từ Phục trong từ cõi chết sống lại.”

Cũng là phục thù.

“Nhưng công tước đã đặt cho nó cái tên hay rồi, Y Trạch Nhĩ, tại sao nó có thể mang họ Thẩm được chứ.” Vệ Thục Nghi trách cứ, "Sau này Trạch Nhĩ bé nhỏ sẽ kế thừa tước vị, Dung Nhi, con đừng quậy nữa.”

“Không sao, Dung Dung thích là được rồi, Thẩm Phục cũng không tệ.”

“Ai da, công tước đại nhân, ngài không cần nuông chiều con bé, nhất định phải ghi tên con bé vào gia phả hoàng thất, không thể họ Thẩm được.”

Tranh chấp giữa người lớn ầm ĩ đến mức đứa bé mới sinh ra không bao lâu cũng khó chịu, miệng nàng ấy mím lại, hắng giọng bắt đầu khóc, lại không thấy chảy nhiều nước mắt. Thẩm Thanh Dung vỗ lưng nàng ấy, nhẹ giọng dỗ dành nàng ấy, lúc này vυ" em lại gần, nhỏ giọng nói.

“Có thể là do tiểu thư đói bụng, vừa rồi tiểu thư vẫn chưa uống sữa.”

“Không sao, để ta đút cho con bé là được rồi.”

Nàng cởi cúc áo, lộ ra bầu ngực đầy đặn và mượt mà, công tước và Vệ Minh Khê trong nháy mắt cảm giác được một chút không được tự nhiên, gấp rút dời tầm mắt. Đầṳ ѵú đỏ tươi đưa vào trong miệng đứa bé, cục cưng bé nhỏ thông minh lập tức ngừng khóc, dùng sức mυ"ŧ vang lên tiếng chùn chụt. Trên mặt của nàng ấy còn có nước mắt chưa khô, Thẩm Thanh Dung lau sạch sẽ, cúi đầu, đặt một nụ hôn ở trên trán con gái của mình.

Con hãy ăn nhiều một chút, mau chóng lớn lên.

Sau này lớn lên con sẽ bảo vệ mẫu thân, yêu thương mẫu thân, để cho tất cả những người từng bắt nạt mẫu thân.

Tất cả đều phải chết.

Ánh nắng tươi sáng, xuân ý dạt dào, lại đến mùa tường vi nở rộ. Ánh mặt trời ấm áp tràn đầy toàn bộ bãi cỏ, cô bé nhỏ còn chưa đến hai tuổi đang tung tăng chạy giỡn khắp nơi ở trên bãi cỏ này, đi theo sát phía sau nàng ấy là một nhóm hầu gái đang cuống quýt xách váy lên, cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau nàng ấy. Khoảng cách xa như vậy, nhưng dường như ở đây vẫn có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của Y Trạch Nhĩ, hôm nay là ngày nghỉ hiếm có của nàng ấy, nàng ấy nhất định đang cảm thấy rất vui vẻ. Dưới gốc cây đại thụ bên cạnh bãi cỏ có một chiếc ô che nắng màu trắng được dựng thẳng ở đó, loáng thoáng có thể nhìn thấy làn váy bồng bềnh, ánh mắt công tước dừng lại rất lâu ở nơi đó, với ý muốn có thể xuyên thấu qua mặt ô để nhìn thấy bóng dáng người con gái mà hắn ngày nhớ đêm mong.

"Công tước đại nhân, ngài có đang nghe không?"

Giọng nói của cấp dưới cắt ngang suy nghĩ sâu xa của hắn, công tước quay đầu lại, lúc này hắn mới chú ý tới Thành Chúc ở trong phòng họp. Đôi mày kiếm anh tuấn khẽ nhíu lại, hắn thế mà lại phạm vào sai lầm như vậy ở trước mặt cấp dưới, thật sự là có chút không nên, hắn giãn đôi mày ra, sau đó nhanh chóng xoay người, kéo rèm cửa sổ thuần trắng lên để che khuất đi cảnh tượng ngoài sân, công tước Y Vạn ngồi trên ghế, tháo mũ quân trên đỉnh đầu của mình xuống, đoan chính đặt nó ở mặt bàn làm việc được chế tạo từ gỗ lim. Quốc huy phía trên và huân chương thành tích được đeo cẩn thận ở trên vai, chúng lóe ra ánh sáng rực rỡ, so với ánh mặt trời bên ngoài còn chói mắt hơn rất nhiều lần.