Chương 3

Hắn bị ép tới vách núi, nhìn xuống chỉ thấy vực sâu vạn trượng sâu không thấy đáy.

“Tuy nhiên ngài vẫn có thể chờ mong ta có hội chứng Stockholm, hoặc là lâu ngày sinh tình, yêu ngài mất kiểm soát.”

“Không sao, ta không ngại.”

Thẩm Thanh Dung buông đao xuống, đêm đã khuya, nàng mỉm cười với công tước. Tựa như lúc bọn họ lần đầu gặp mặt, Thẩm Thanh Dung cũng nở nụ cười như vậy với hắn.

“Dù sao hy vọng càng lớn, thì lúc tuyệt vọng mới có thể càng sâu.”

Ta thật sự rất muốn nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng và hối hận của ngài trước khi ngài chết.



Tháng mười, trước khi đến kỳ sinh, Thẩm Thanh Dung được đưa vào phòng bệnh cao cấp của bệnh viện.

Ngày sinh nở, rất nhiều người canh giữ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, công tước Y Vạn, Vệ Minh Khê còn có mẫu thân của cô, Vệ Thục Nghi. Nàng sinh tự nhiên, bán gây mê, toàn bộ hành lang bệnh viện đều có thể nghe được tiếng thét chói tai vừa thống khổ vừa đè nén, giằng co hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ còn nghe thấy tiếng kêu thê lương khàn khàn, giống như nữ tù nhận hết cực hình mà chết. Công tước đi tới đi lui bên ngoài phòng phẫu thuật, suýt chút nữa nhịn không được trực tiếp xông vào chất vấn vì sao phu nhân của mình đau như thế, Vệ Minh Khê hơi trấn định một chút, đứng ở ngoài cửa không có động tĩnh, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch, không có một chút màu máu.

Năm tiếng đồng hồ, tiếng khóc lớn của em bé đã tuyên bố chấm dứt tất cả. Y tá đặc biệt vui mừng thông báo cho công tước, là một bé gái, cũng là một Alpha. Nàng ấy chính là trưởng nữ của công tước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi công tước chết, nàng ấy sẽ thừa kế tước vị của công tước.

“Y Trạch Nhĩ.”

"Đó là tên của con gái tôi."

Công tước ôm lấy đứa bé vẫn còn trong tã lót, trước mắt yêu thương, đây là đứa con của hắn và Dung Dung, từ nay về sau liên kết và chứng minh cho tình yêu của bọn họ không thể tách rời. Hắn sẽ yêu cả hai bằng cả mạng sống của mình cho đến khi cái chết kết thúc cuộc đời hắn.

Sau khi Thẩm Thanh Dung tỉnh lại, nhìn thấy trong phòng bệnh là một loạt người mà nàng không muốn nhìn thấy, nàng lạnh lùng nhắm hai mắt lại. Một người là chị họ - người nàng từng yêu sâu đậm, lại đưa nàng cho người khác, một người là mẫu thân đã cưỡng ép đưa nàng đến tòa thành này, một người cuối cùng, là tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи, ác ma, là kẻ tử tù đã bị phán xử chết ở trong lòng cô, là tội nhân cho dù có chịu thiên đao vạn quả cũng không đủ để xả hận giúp cô.

“Dung Dung, em tỉnh rồi, cảm giác thế nào?”

“Dung Nhi, công tước đang quan tâm con, sao con không nói lời nào?”

“Thanh Dung, em có muốn uống chút nước không?”

Ồn ào muốn chết.

Thẩm Thanh Dung nắm chặt tay, nàng muốn tức giận, muốn phát điên và khóc rống lên, điên cuồng kêu to, nói cho đám cặn bã này biết nàng hận bọn họ biết bao nhiêu, hận đến mức muốn đồng quy vu tận với đám người này. Biết bao nhiêu lần, Thẩm Thanh Dung đứng ở bên cửa sổ đều muốn mở cửa sổ nhảy xuống, kết thúc cuộc đời khuất nhục mà hoang đường này. Nhưng cuối cùng nàng không nhảy, nàng nhịn xuống, nàng muốn trả thù ba người này, để cho các nàng cảm nhận được tuyệt vọng và thống khổ mà lúc trước nàng đã phải chịu.

“Đứa bé đâu?”

Thẩm Thanh Dung ngồi dậy, lúc này công tước sai người ôm Y Trạch Nhĩ lại đây, vυ" em cẩn thận từng li từng tí đưa đứa bé đến trong lòng Thẩm Thanh Dung. Nàng cúi đầu cẩn thận quan sát con gái của mình, chỗ nào cũng bé nhỏ, trắng trắng mềm mại, con bé đang mở to mắt, chớp chớp nhìn cô.