Chương 2

Bây giờ, vẫn chưa đến lúc.

“Chị đã đính hôn." Vệ Minh Khê đổi đề tài, nói đến hôn ước, khuôn mặt thanh lệ đoan trang của ả ta không có biểu cảm gì, "Là nhị tiểu thư của thuộc hạ công tước.”

"Đây chính là Alpha nổi danh hoa hoa hồ điệp, tại sao dì lại chọn cho chị người Alpha tệ hại như vậy?"

“Là chị tự chọn.”

Vệ Minh Khê ngước mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú Thẩm Thanh Dung, trong cặp mắt kia vẫn ẩn chứa tình yêu kinh người, Thẩm Thanh Dung trước kia chính là vì một chút tình yêu nhỏ nhặt đó mà liều lĩnh, hóa thành thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng thiêu chết chính mình.

"Chị muốn ở gần em một chút."

“Dung Dung, chị vẫn còn yêu em.”

-

Bóng đêm tràn ngập, tòa thành phồn hoa cổ xưa rơi vào yên tĩnh, Thẩm Thanh Dung nằm ở trên giường, trên người đắp một tấm chăn lông mỏng manh, dáng người yểu điệu, đường cong xinh đẹp, cho dù đang mang thai cũng không cách nào che đậy vẻ đẹp bẩm sinh của cô.

Khóa cửa chuyển động, Thẩm Thanh Dung mở to mắt, nàng không có ngủ, vẫn nhắm mắt giả ngủ, chính là vì muốn chờ đợi giờ khắc này. Tiếng bước chân của công tước chậm rãi tới gần, nàng ngồi dậy, từ sau ngày đó, Thẩm Thanh Dung lập tức có thói quen giấu một con dao găm dưới gối. Nàng cầm chuôi dao, không cần ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt và giọng nói vốn đã lạnh đến mức đóng băng.

“Có chuyện gì sao?”

Công tước Y Vạn lộ ra biểu cảm thống khổ, hắn muốn tới gần, nhưng thoáng tiến lên một bước, phu nhân của hắn, thiên sứ vừa nhìn đã khiến hắn rơi vào tay giặc, lập tức cầm lấy dao găm đặt lên trên cần cổ mảnh khảnh yếu ớt của cô, dao lóe ra ánh bạc lạnh như băng, yên lặng cảnh cáo hắn.

Tránh xa ta ra.

Ánh mắt của cô, tư thái của cô, động tác của cô, không một cái nào là không thể hiện lời cảnh cáo này, công tước quyền cao chức trọng, trưởng quan cao nhất nắm giữ binh quyền của quốc gia này, chỉ có được mâu thuẫn và kháng cự từ chỗ phu nhân của hắn.

Ngay cả một ánh mắt, Thẩm Thanh Dung cũng không muốn cho hắn.

“Dung Dung, em nên yêu ta mới đúng.”

“Chúng ta là vợ chồng, em là Omega được ta đánh dấu, mẫu thân của đứa con chưa ra đời của ta, em nên yêu ta.”

Lời nói hèn mọn như thế phát ra từ trong miệng công tước, mang theo chút khép nép và thỉnh cầu, nếu như bị những hầu gái hâm mộ công tước ở trong tòa thành nghe được, không biết sẽ làm vỡ tan bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Cuộc đời đáng buồn cười, hoang đường, bị lừa gạt, bị tổn thương của cô, không biết đã bị nhà thơ ngâm du nào thu tiền xong thêm mắm dặm muối, lại biến nó trở thành một bài thơ tình yêu lãng mạn. Công tước si tình và chung thủy và người con gái không giỏi chuyện đời, vượt qua rào cản chênh lệch tuổi tác, dũng cảm không sợ hãi mà về bên nhau. Dù là Shakespeare, nhìn thấy bài thơ hoang đường này, cũng sẽ tức giận đến mức nhảy ra khỏi quan tài. Đây chính là đám cưới buồn cười nhất ở kinh thành.

Những tiểu thư Omega chưa kết hôn lại tin là thật, đưa lên lời chúc phúc khiến Thẩm Thanh Dung buồn nôn.

Ngu ngốc đến mức khiến người ta phẫn nộ.

Hâm mộ sao? Nữ công tước đứng trên ngàn người? Hẳn là có rất nhiều người hâm mộ nhỉ.

May mắn ư? Cho mấy người đấy, mấy người có muốn không?

"Ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng, ta không yêu ngài, ta sẽ không yêu một người dùng quyền lực và bạo lực để uy hϊếp tôi." Thẩm Thanh Dung hơi dùng chút lực, lưỡi đao xẹt qua làn da mềm mại, từng sợi tơ máu nhè nhẹ chảy xuôi xuống, màu đỏ diễm lệ đâm vào mắt công tước, hắn cũng không dám nói thêm một câu, ngoan ngoãn lui về phía sau từng bước một, mãi cho đến khi bị nàng dồn ép tới cạnh cửa.