Chương 7: Nụ hôn

“Chàng không phải người duy nhất mà ta đối xử tốt.” Tôi nói trong khi phớt lờ nỗi đau mà anh ấy gây ra cho tôi. Anh nhìn tôi một lúc, ngọn lửa trong mắt cũng dần tắt và trở về màu vàng. Anh thả tôi ra, cúi đầu và hối hận về những gì mình vừa gây ra.

“Chàng hãy.. cởϊ áσ ra đi.” Tôi nói.

Bước tới giường, anh xé toạc chiếc áo sơ mi đẫm máu, để lộ phần bụng và bộ ngực săn chắc hoàn hảo. Các cơ trên cánh tay co giật khi anh ấy nằm xuống giường.

“Nàng vừa nhìn trộm cơ thể ta sao?”. Tôi xấu hổ ngồi xuống giường và bắt đầu làm sạch vết thương cho anh ấy.

Điều này thật kinh khủng, vết thương rất sâu và có thể sẽ để lại sẹo trên lưng anh ấy. Chắc hẳn nó rất đau. Có phải gia đình anh ấy đã quá tàn nhẫn với anh không? Tôi chợt nghĩ là gia đình mình cũng đã như vậy. Tôi tự hỏi anh ấy trải qua tuổi thơ như thế nào, anh đã luôn phải sống như thế này sao? Bị gia đình ruồng bỏ, bị bắt nạt và trừng phạt? Chắc hẳn anh ấy đã rất cô đơn.

“Sao nàng lại khóc?” một giọt nước mắt lăn trên má của tôi. Tôi khóc sao? Tại sao chứ? Anh ngồi dậy, “Có chuyện gì sao?” nhẹ nhàng hỏi.

“Sao chàng lại nhận hình phạt ?”

“Bởi vì ta không thể để người khác bị trừng phạt do những gì ta gây ra.” Anh lau nước mắt trên má tôi.

“Vậy tại sao lúc đầu chàng lại đánh nhau với họ ? Nhìn xem điều gì đã xãy ra với chàng nè. Chắc là rất đau và sẽ để lại nhiều sẹo lắm. Ta không thích nhìn thấy chàng bị đánh và cũng không thích mấy người anh em của chàng.” Nước mắt tôi chảy xuống nhiều hơn, tôi thật sự ghét điều này.

“Bây giờ nàng đang khóc vì ta phải không ? Nàng thực sự khiến ta phát điên mà, một lần nàng sợ ta, lần khác lại khóc vì ta bị thương, mặc dù vừa rồi ta đã làm đau nàng.”

Thành thật mà nói, chính tôi cũng cảm thấy bối rối, nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh ấy bị như thế này.

“Hazel à ! Nàng đang làm gì với ta vậy ?” anh nói với giọng nhẹ nhàng và dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi.

“Làm gì cơ ?” tôi bối rối hỏi, anh ấy tóm lấy eo tôi và đẩy tôi ngã xuống giường. Anh nghiêng người lại gần như muốn hôn, nhưng tôi nhắm mắt và mím chặt môi. Tôi không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy, nhưng thay vì cảm nhận được môi anh ấy chạm vào môi tôi thì tôi lại cảm nhận được chúng ở trên cổ của mình. Cơ thể tôi cứng đờ, ngạc nhiên trước sức nóng của nụ hôn đang chạm lên da tôi.

Khi anh ấy hôn vào dưới tai, một tiếng rên thoát ra khỏi miệng và tôi đã bấu vào lưng anh. Anh kêu lên một tiếng nghe có vẻ đau đớn nhưng vẫn tiếp tục hôn tôi. Tôi cảm thấy ươn ướt trên ngón tay mình, vết thương trên lưng anh rỉ máu. Tôi đặt tay lên ngực và đẩy nhẹ anh ra.

“Có chuyện gì thế ?”

“Ta...ta chưa rửa xong vết thương cho chàng mà.”

“Nàng đừng lau nữa, nó không còn đau nữa đâu.” Anh nói và hôn lên cổ tôi lần nữa, “Hãy để ta có được nàng !”

“Lucian..” tôi cố đẩy anh ấy ra lần nữa nhưng anh đã nắm lấy cổ tay tôi và ghì chúng xuống. Tôi bắt đầu hoảng sợ, anh ấy đang mất kiểm soát. Nếu anh ấy không nghe tôi thì phải làm sao? Như cảm nhận được nỗi sợ hãi của tôi, anh ấy dừng lại và buông cổ tay tôi ra. Anh ngồi dậy, trông vẻ mặt đau đớn.

“Nàng có thể tiếp tục lau nó.” anh nhẹ nhàng hỏi.

Sau khi im lặng lau vế thương cho anh xong, tôi bước ra khỏi phòng để anh nghỉ ngơi. Những người lính của anh ấy đang đợi bên ngoài và trông vô cùng lo lắng.

“Chàng ấy vẫn ổn.” Tôi nói với họ rồi đi ra vườn ngồi trên chiếc xích đu, dù ở ngoài trời đang rất lạnh nhưng tôi vẫn cảm thấy nóng. Tôi chạm vào cổ nơi anh ấy đã hôn, tôi không hề biết rằng một nụ hôn có thể làm ảnh hưởng đến một người nhiều như vậy. Ylva và Lydia cũng thỉnh thoảng kể cho tôi nghe về đêm cuồng nhiệt của họ với chồng, chỉ một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến họ trở nên yếu đuối và hoang dã. Tôi luôn thích nghe những câu chuyện điên rồ của họ, nếu không có họ chắc tôi đã cô đơn lắm.

Không biết tôi đã ngồi bao lâu để đắm chìm trong ký ức của chính mình, tiếng bước chân gần đó đã phá vỡ sự mơ màng của tôi.

“Lucian? Chàng đang làm gì ở đây? Chàng phải nghỉ ngơi chứ.” Tôi mắng.

“Ta ổn.” Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, “Ta cảm thấy khó chịu khi phải ngủ trên tấm ga đẫm máu nên ta đã bảo người hầu giặt chúng, sao trông nàng có vẻ buồn vậy ?”

“Ta không có.”

“Có phải vì ta đã làm tổn thương nàng không ?” anh hỏi nhưng tôi không biết phải trả lời như thế nào.

Tôi cũng khá buồn vì anh ấy đã làm đau tôi, nhưng tôi không muốn anh ấy cảm thấy tội lỗi vì bây giờ anh ấy đang bị thương rồi.

“Ta xin lỗi.” Anh ấy nói với vẻ mặt buồn bã. Mà khoan đã, anh ấy đã nói xin lỗi đó, tôi có thể biết là anh ấy không thường nói điều này với ai đâu.

“Không sao đâu, ta không buồn vì chàng, chỉ là đôi khi ở một mình ta lại nhớ những người hầu của mình. Dù sao thì chàng cũng nên quay lại giường đi, ta nghĩ rằng họ đã chuẩn bị xong hết rồi đó.” Tôi đứng lên.

“Ta ổn mà, tối nay ta sẽ ngủ ở một nơi khác.”

“Nơi khác sao? Khi chàng đang bị thương như thế này? Chàng không nghĩ đến việc đi đánh nhau với anh em mình nữa đúng không ?”

Anh cười khúc khích “Nếu đúng như vậy thì nàng định sẽ làm gì để ngăn ta đây ?” tôi biết là anh ấy đang trêu chọc tôi mà.

Anh ấy đi vòng qua và đứng phía sau lưng tôi, “Ta nghĩ rằng nên dành chút thời gian với các nhân tình của mình đêm nay.” Anh thì thầm vào tai tôi. Tôi thực sự tức giận khi nghe điều đó, nó có thể là một trò đùa với anh ấy nhưng với tôi thì không. Tôi bước nhanh và phớt lờ khi anh ấy gọi mình.

Tôi vào phòng riêng của mình và đóng sầm cửa, hi vọng rằng anh ấy sẽ chạy theo tôi và giải thích, nhưng anh ta thực sự không đến. Cả đêm anh cũng không đến, tôi biết là nó sẽ như vậy thôi nhưng tôi luôn mong rằng anh ấy sẽ đến, nhưng không phải vậy. Anh ta cũng giống như bao người đàn ông khác.

Đang cố ngủ thì tôi nghe có người gọi tên mình, tôi bật dậy và cố gắng lắng nghe nhưng không thể nhận ra nó đến từ đâu. Nó lại vang lên lần nữa, tôi giật mình khi nhận ra rằng âm thanh đó phát ra trong đầu tôi. Đó là giọng của Lucian.