Chương 21: Sự thật là gì

Tôi quá hoảng sợ, làm sao tôi có thể ngủ khi Lucian bị ốm đây? Tôi nhanh chóng đặt tay lên trán khi Lucian vẫn đang ngủ, không còn sốt nữa sao. Điều gì đã làm cho anh ấy trở bệnh vào tối hôm qua vậy chứ? Anh ấy trông vẫn rất khỏe ngay trước khi chúng tôi hôn nhau.

Về nụ hôn. Khi bàn tay Lucian đặt trên lưng tôi, vòng qua ôm lấy eo và luồn vào tóc tôi. Tôi áp sát vào cơ thể anh, hơi nóng và cảm giác ngứa ran như đang bùng cháy khắp cơ thể. Tôi đưa tay chạm vào môi của Lucian, môi anh thật mềm mại nhưng cũng thật rắn chắc, nó di chuyển trên môi tôi một cách nhẹ nhàng cho đến khi tôi không thở được. Lưỡi của Lucian có một hương vị nồng nhưng rất cháy bỏng, cứ quấn quanh lưỡi của tôi. Thêm nữa...vâng, tôi muốn nhiều hơn thế nữa.

Đêm qua tôi đã sẵn sàng trao thân cho Lucian nhưng dần dần nụ hôn của anh trở nên mất kiểm soát. Cánh tay anh ấy run rẩy rồi toàn bộ cơ thể anh co giật, tôi đã thấy được sự sợ hãi hiện diện trong đôi mắt đó và sự vùng vẫy trên khuôn mặt cùng với những giọt mồ hôi chảy xuống trán. Tôi cũng đã từng nhìn thấy anh ấy bị như vậy một lần trước đây, khi chúng tôi hôn nhau ở trong rừng. Có điều gì đó mách bảo tôi rằng việc này có liên quan đến nụ hôn, nhưng tại sao lại như vậy?

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, sáng sớm thế này có thể là ai đến chứ? Lucian vung chân bước xuống giường làm tôi giật mình rồi bước ra cửa, như thể vừa rồi anh ấy không hề ngủ vậy. Đôi khi tôi thấy anh ấy thực sự rất kì lạ. Lucian mở cửa và sau đó thì tôi chỉ nghe thấy tiếng thì thầm trước khi cánh cửa đóng lại.

“Ta có việc phải đi rồi.” Lucian nói rồi nhặt chiếc áo khoác trên giường mặc vào.

“Đi đâu thế?” tôi lo lắng hỏi.

“Ta sẽ quay lại sớm thôi.” Anh ấy nói rồi rời đi, phớt lờ câu hỏi của tôi. Chuyện gì đã xảy ra mà khiến anh căng thằng đến vậy? Hay là cha anh đã mất rồi? Không thể kìm được sự lo lắng, tôi nhanh chóng mặc quần áo vào và đi tìm anh.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh như viên pha lê, mặt trời phản chiếu những tia nắng vàng xuống khu vườn xinh đẹp.

Những binh lính của Lucian đang ngồi ăn sáng trên một chiếc bàn lớn. Họ dường như rất vui vẻ trò chuyện cùng nhau và cười lớn.

“Chào buổi sáng.” Tôi mỉm cười và đảo mắt xung quanh bàn để tìm Lincoln nhưng anh ấy không có ở đó.

“Phu nhân đang tìm ai đó à?” một người linh trong số đó hỏi.

“Lucian đâu rồi.”

“Hoàng tử đi gặp nhà vua rồi” anh trả lời. Vậy ra là đi gặp Rasmus, anh ta muốn thứ gì đó sao?

“Tôi có ngồi cùng mọi người được không?” tôi hỏi. Họ nhìn nhau với vẻ sửng sốt và bối rối, sau đó bắt đầu di chuyển thật nhanh chóng để cố gắng sắp xếp cho tôi một chỗ.

“Tất nhiên rồi thưa cô.” Một người lính nói và kéo ghế ra cho tôi. Sau đó họ chỉ ngồi đó và im lặng như những đứa trẻ sắp bị cô giáo mắng. Tôi có thể thấy rằng mình đang khiến họ không thoải mái, nhưng tôi cần một số thông tin mà chỉ họ mới có thể cho tôi biết.

“Sao các anh không cho tôi biết tên của mình nhỉ?” tôi đề nghị. Trong số họ thì tôi chỉ nhận ra Oliver và Ky là người đã bắt chước hành động của tôi khi tôi tát Lucian.

Họ nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên, một người lính bên trái tôi đứng dậy và tự giới thiệu bản thân trước,

“Tên tôi là Callum Atkinson thưa phu nhân.” Anh ấy cuối chào rồi ngồi xuống và lần lượt những người còn lại tiếp tục giới thiệu về mình: Chad, Declan, Anum, Claus, Danilo và tôi đã quên mất một số người vì họ quá đông. Điều đó không thành vấn đề vì tôi đến đây không phải để nhớ tên họ mà chỉ để biết sự thật về Lucian.

“Thưa phu nhân, sao cô lại muốn biết tên của chúng tôi? Chúng tôi chẳng là gì ngoài những người hầu của cô” một người trong đó hỏi. Tôi nghĩ đó là Anum. Lydia và Ylva cũng là người hầu của tôi nhưng họ là những người duy nhất thực sự quan tâm đến tôi và tôi cũng quan tâm họ.

“Anh không phải là một người hầu, anh là một con người và là con của ai đó, là một người anh trai, là một người bạn. Nếu đã có gia đình thì anh chính là chồng, có con thì là cha. Đừng tự nói rằng anh chỉ là đầy tớ. Bởi vì tôi chỉ là một công chúa mà thôi.” Một công chúa bị cha mẹ nhốt trong nhà, và chưa bao giờ được đối xử như một người con thực sự.

Họ chưa bao giờ chơi với cô, chưa bao giờ ôm cô, chưa bao giờ hỏi ý kiến hay cảm xúc của cô. Họ đối xử với cô ấy như một con búp bê luôn phải trông thật hoàn hảo và phải hành động ‘giống một quý cô’ cho đến khi họ tìm được người có thể bán cô ấy đi. Nhưng ngay cả sau đó, cô cũng không được tự do. Cô vẫn sẽ là con búp bê không có cảm xúc và không có ý kiến, chồng cô sẽ sẽ làm những gì anh ấy muốn và cô không có quyền can thiệp vào .

Nếu Lucian quyết định lấy Klara làm vợ thì tôi phải làm sao đây? Tôi có thể làm được gì? Những người lính nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt họ bối rối trước lời nói của tôi.

“Ý tôi là, bây giờ tôi là công chúa nhưng có thể ngày mai tôi sẽ chẳng là gì cả” tôi giải thích với họ mặc dù đó không phải là điều tôi muốn nói. Tuy nhiên đó là sự thật. Một khi cha của Lucian qua đời, chúng tôi sẽ bị gϊếŧ hoặc phải sống ẩn dật mãi mãi vì cơ hội để Lucian trở thành vị vua tiếp theo dường như là không thể. Những người anh của Lucian bây giờ đã trở nên mạnh hơn vì họ có nhiều đồng minh. Và đồng minh duy nhất của Lucian là vị vua khát máu Rasmus này, mà tôi thực sự không hoàn toàn tin tưởng anh ta. Tại sao anh ta lại chiến đấu cho một cuộc chiến mà anh ta rất có thể sẽ thua?

Tôi chợt nhớ về những gì mà Rasmus đã nói về Lucian tối qua. Tôi không muốn tin những gì anh ta nói nhưng một phần trong tôi lại nghi ngờ về nó, đó là lí do bây giờ tôi ngồi đây với những người lính của anh ấy. Tôi đã cố gắng tìm cách hỏi về Lucian mà không để họ nghi ngờ, nhưng thay vào đó tôi lại từ bỏ và trực tiếp hỏi thẳng,

“Có đúng là Lucian đã tự mình gϊếŧ hàng trăm người trong một cuộc chiến không?”

Mọi người đều rời khỏi đĩa của mình và dường như đang suy nghĩ xem nên nói gì với tôi.

“Vâng, thưa phu nhân, đó là chiến tranh. Chỉ có thể gϊếŧ hoặc bị gϊếŧ mà thôi.” Callum nói. Vậy điều đó thật sự đúng sao? Lucian đã tham gia nhiều trận chiến và tự mình gϊếŧ chết nhiều người, nhưng sao trên cơ thể anh ấy không có bất kì vết sẹo nào, dù chỉ là một vết nhỏ. Có điều gì đó không ổn ở Lucian và tôi muốn tìm hiểu xem nó thực sự là gì.