Chương 20: Ghen tuông

(Khúc này Hazel đã iu Lucian roài nên tui đổi xưng hô nhe mí bạn.)

"Tôi không tin điều đó có thật." Tôi nói rồi chợt nhìn thấy Lucian đang khiêu vũ với Klara,nó làm tôi hoàn toàn quên mất những gì mà Rasmus vừa nói. Klara đỏ mặt khi nói điều gì đó với Lucian và cô ấy chớp mắt với hàng mi dài đầy quyến rũ.

Nhà vua cười khúc khích, "Cô có tính sở hữu khá cao đối với chồng mình nhỉ."

Tôi không chú ý tới những gì anh ta vừa nói vì Klara đang dẫn Lucian ra ngoài hội trường.

"Tôi cần nói chuyện với Lucian một chút. Xin thứ lỗi cho tôi được không, thưa Bệ hạ?"

Anh ta nở một nụ cười như đã hiểu rõ tình huống rồi buông tay tôi ra. Tôi lao qua đám đông và tiến ra khỏi hội trường. Klara đã đưa anh ấy đi đâu? Nhìn qua các hành lang, tôi không thể tìm thấy anh ấy và ngay cả khi tôi tìm thấy thì tôi sẽ phải làm gì đây? Những người đàn ông có đặc quyền lấy thêm một người phụ nữ khác nếu họ muốn. Tôi ghét sự bất công này. "Công nương, cô bị lạc à?" một người giúp việc nói khi nhận thấy tôi đang đi qua hành lang để tìm kiếm thứ gì đó.

Vâng, tôi đã bị lạc, tôi không biết phải đi đâu hoặc phải làm gì bây giờ.

"Tôi có thể chỉ đường cho tiểu thư..." cô đề nghị rồi đưa tay ra hiệu, "Bữa tiệc ở hướng này thưa cô."

"Thay vào đó hãy dẫn đường cho tôi về phòng của mình." Tôi yêu cầu.

Tôi bồn chồn đi đi lại lại trong phòng khi chờ đợi Lucian. Anh ấy đã đi đâu và đang làm gì vậy chứ? Hình ảnh Klara và Lucian khỏa thân dưới tấm chăn hiện lên trong đầu tôi và tôi nhanh chóng cố gắng đẩy những suy nghĩ tồi tệ này đi. Khi tôi đang tưởng tượng tất cả những hành động bẩn thỉu mà họ có thể làm với nhau, thì đột nhiên cánh cửa phòng mở ra và Lucian bước vào.

"Chàng đã ở đâu?" Tôi buột miệng, không thể ngăn mình lại được. Anh nhướng mày thắc mắc.

"Sao thế?" Anh ấy hỏi và bước đi đầy quyến rũ về phía tôi.

"Em thấy chàng rời khỏi bữa tiệc cùng với Klara." Tôi đang cố gắng để không bị đe dọa bởi sự gần gũi hay cái nhìn cháy bỏng của Lucian.

"Vậy thì?" Anh hỏi và tiến lại gần hơn cho đến khi tôi có thể ngửi thấy mùi hương nồng cháy trên cơ thể anh. Đột nhiên không khí trở nên nóng bức và nặng nề, tâm trí mờ ảo như đang có sương mù che lắp. Tôi lùi lại vài bước để thoát khỏi sự choáng ngợp từ anh ấy và lấy lại bình tĩnh cho mình.

"Nàng không thấy có chút không công bằng sao vợ? Nàng không thích ta ở bên người khác, nhưng nàng lại không muốn ở bên ta..." Lucian nói.

"Điều đó không đúng" Tôi cố gắng phủ nhận. “

“Vậy thì nàng hãy hôn ta đi."

**

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngạc nhiên của Hazel, nhưng rồi sự quyết tâm hiện lên trong đôi mắt nâu của em ấy. Trước sự nghi ngờ của tôi, em tiến đến vòng tay qua cổ và kéo tôi xuống, tự mình hôn lấy môi tôi. Đôi môi đầy đặn của em mềm mại và ngọt ngào khi chúng di chuyển, nhưng tôi thấy sự ngập ngừng trong chúng. Tôi có thể nhận ra qua cử động dè dặt thiếu kinh nghiệm em ấy.

Tôi giơ tay lên đỡ lấy một nắm tóc của em và trở về thế chủ động. Tôi hôn em chậm rãi, trêu chọc, cố gắng dạy cho đôi môi của em cách di chuyển. Môi của em hơi run lên, nhưng sau đó đã từ từ thích nghi và chúng tôi hôn nhau thật ngọt ngào.

Tôi lướt ngón tay dọc theo sống lưng em, kéo em thật gần cho đến da thịt của chúng tôi chạm vào nhau. Sau đó, những ngón tay của tôi di chuyển ngược lên trên và vướng vào tóc em. Lần này tôi hôn nhanh hơn, sâu hơn. Tiếng rêи ɾỉ của Hazel thốt ra làm cho sợi dây lí trí của tôi vỡ vụn.

**

Anh ấy nắm lấy tay áo của cô, sẵn sang để xé nó ra; anh muốn cô khỏa thân và làn da trần truồng của cô áp vào anh, đôi chân cô quấn quanh eo anh khi anh đánh mất lí trí. Cô đang hành hạ anh bằng môi và tay anh bắt đầu run rẩy trong sự kiềm chế. Lucian không muốn làm cô ấy sợ hãi bằng cách xé váy cô như một con thú, nhưng cô đã chủ động hôn anh và điều đó nằm ngoài dự đoán của Lucian. Cơ thể quyến rũ của cô ấy đã khiến tầm nhìn của Lucian trở nên mờ ảo và khi con quỷ bên trong thúc giục để chiếm lấy quyền kiểm soát cơ thể anh.

Hazel dừng lại, nhưng Lucian thô bạo tóm lấy cô và hôn ngấu nghiến, anh muốn nhiều hơn nữa. Cô rêи ɾỉ dưới sự ôm chặt của anh.

"Lucian, chàng đang làm em đau đấy." Cô phàn nàn.

“Chết tiệt, mình lại làm em ấy sợ.” Lucian tự chửi thầm trong khi cố gắng nới lỏng vòng tay của mình. Chậm rãi, anh ngước lên nhìn vào mắt cô, tưởng rằng sẽ thấy sự sợ hãi, nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là sự quan tâm. Cô ấy đang quan tâm đến điều gì vậy?

“Chàng đang run rẩy đó, chàng ổn chứ?" Lucian nhận ra mình đang run rẩy không thể kiểm soát khi cô hỏi.

"Ta...ta chỉ lạnh thôi." Lucian nói dối, nhưng ngay cả giọng của anh cũng run rẩy.

"Chàng có bị bệnh không?" cô hỏi rồi đặt bàn tay lên trán anh.

"Trán nóng quá, chàng bị sốt rồi!" Cô giật mình rồi nắm lấy tay anh và dẫn anh đến giường.

"Nằm xuống." Cô ra lệnh.

Khi Lucian tuân theo "Em sẽ quay lại sau." cô ấy nói và rời đi. Anh thở phào nhẹ nhõm.

Lucian không phản đối việc cô ấy đi , vì anh muốn ở một mình. Anh chửi thầm trong lòng và tự hỏi mình đã làm gì mà lại phải chịu số phận như vậy. Đúng là anh đã bị nguyền rủa.

Hazel quay lại với một thau nước và một miếng vải trên tay. Cô ngồi xuống tấm thảm cạnh giường, vỗ nhẹ mảnh vải cô đã nhỏ nước lên trán anh.

"Ta ổn mà Hazel. Ta không cần thứ này."

"Sao mà không chứ. Chàng đang nóng như lửa vậy." Giá như cô biết rằng cơ thể anh nóng lên không phải vì bệnh mà là vì anh ấy muốn chiếm lấy cơ thể của cô. Anh muốn đâm cô đến mức cô rêи ɾỉ.

Cô ấy lau mặt cho Lucian một lúc và anh có thể cảm thấy cô dần mệt mỏi. "Giờ ta ổn rồi, nàng vào ngủ đi."

“Em sẽ ngủ sau khi chàng ngủ.” cô ấy nói.

Lucian biết cô bướng bỉnh, không nghe lời nên cũng không tranh cãi với cô làm gì. Thay vào đó, anh đã giả vờ ngủ với hy vọng cô cũng ngủ theo.

Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng thở của cô sát bên nên mở mắt ra và thấy cô đang ngủ say. Đầu cô tựa vào giường trong khi ngồi trên sàn. Lucian trèo xuống, ôm lấy cô vào lòng rồi cẩn thận đặt cô lên giường, sau đó anh nhìn cô ngủ một cách bình yên. Chưa bao giờ trong đời anh nghĩ mình có thể yêu được, nhưng bây giờ anh đã thực sự yêu người phụ nữ này, người vợ bướng bỉnh và dễ ghen tuông của anh.