Chương 2: Ngày Đầu Tiên

Chúng tôi về nhà trong sự im lặng, tôi ghét cái bầu không khí này vì nó làm tôi khó chịu và khiến tôi phải suy nghĩ về những gì đang chờ đợi mình ở ngôi nhà mới. Một đám cưới viên mãn sao, buồn cười nhỉ. Tôi thậm chí còn chưa chạm vào một chàng trai nào trước đây.

“Chàng còn có thêm người vợ nào khác không.” Tôi hỏi. Lẽ ra tôi không nên làm vậy, đó không phải việc của tôi. Mẹ đã dặn tôi phải cẩn thận đừng hỏi chồng tôi những câu như vậy, nhưng tôi không quan tâm. Tôi cần biết điều gì đang chờ đợi mình ở nơi đó. Anh ấy nheo mắt nhìn tôi, tôi nghĩ bây giờ anh ta sẽ nổi trận lôi đình đây.

“Không, ta không có.” Anh ấy nhẹ nhàng trả lời. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tại sao nhỉ? Chỉ vì bây giờ anh ta không muốn có thôi, điều đó không có nghĩa là là anh ta sẽ không bao giờ làm.

“Nhưng tôi có nhiều tình nhân.” Anh ta đáp.

Oh, tất nhiên rồi nhỉ, anh ta trông hấp dẫn thế kia mà, đã vậy còn là hoàng tử. Lúc này tôi thật sự nổi điên rồi đấy, nhưng đột nhiên anh ta cười lớn.

“Có vẻ nàng không thích câu trả lời đó phải không.” Anh ta nói. Tại sao tôi lại không thích chứ, nhưng tôi không muốn nói điều đó ra bây giờ.

“Có vấn đề gì nếu như tôi nói thích hay không thích, thưa ngài.” Tôi đáp. Anh ta im lặng một hồi lâu, tôi tự hỏi anh ta đang nghĩ gì.

“Nàng có thể gọi ta là Lucian khi chúng ta ở cùng nhau.” Lucian nói.

Đoàn xe dừng lại, một kỵ sỹ tiến đến gần thông báo rằng chúng tôi đã đến nơi. Lucian bước ra khỏi cửa và đưa tay cho tôi, tôi nắm lấy nó và anh ta nhẹ nhàng dìu tôi xuống.

Một tòa lâu đài thật lớn đập vào mắt tôi, khu vườn thậm chí còn sang trọng hơn cả ngôi nhà của tôi nữa, những bụi cây xanh và những bông hoa đầy màu sắc. ‘Lucian” ai đó đột nhiên gọi lớn, tôi xoay đầu nhìn lại.

Bốn chàng trai lực lưỡng với chiếc áo choàng hoàng đang gia tiến đến gần chúng tôi.

“Bọn anh đến để chào hỏi em và cô dâu mới đây.” Bọn họ nói.

“Có thật là vậy không?” Lucian hỏi.

“Đương nhiên rồi, chúng ta đều là anh em cả mà!”. Một người ở đằng sau cười lớn và nói.

Những chàng trai này có thật sự là anh em của anh ấy không nhỉ?.

“Sao chúng ta không cùng nhau dùng bửa, được chứ?”. Một chàng trai lên tiếng. “Bọn anh chỉ muốn quan tâm em một chút thôi mà.” Anh ta nói một cách ám chỉ, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Lucian bước lên chắn trước mặt bọn họ, những người bảo vệ họ đột nhiên vương vũ khí về phía Lucian như thể họ có thể tấn công bất cứ lúc nào. Họ thật sự sẽ tấn công nhau sao? Tại sao họ lại làm điều đó?

Nhìn vào lính canh của Lucian, họ cũng đã sẵn sàng chiến đấu. Tất cả điều này là sao? Họ dường như không phải anh em của nhau.

“Thật cảm ơn lòng tốt của các anh, nhưng rất tiếc chúng tôi phải từ chối lời mời này mất rồi.” Anh ấy đáp với ánh mắt đề phòng.

Anh ấy nắm chặt tay tôi và kéo tôi rời đi khỏi nơi đó, chúng tôi đi qua các sảnh của tòa lâu đài , tôi cảm nhận được sự tức giận thật sự trên khuôn mặt ấy.

“Chúng ta không đến và chào hỏi cha mẹ sao , thưa ngài?.” Anh ta dừng lại, bàn tay siết chặt hơn. “Mẹ ta đã mất rồi.” Anh ta nói một cách không cảm xúc.

“Và về cha ta, nàng đừng lo lắng về ông ấy, ông ta thật sự không quan trọng.”Anh ta nói một cách dứt khoát và bắt đầu bước đi, lần này anh ấy không kéo tôi nữa.

Hai cô hầu gái xuất hiện trước mặt chúng tôi, họ cuối đầu chào. “Thưa ngài, cho phép chúng tôi được chuẩn bị cho phu nhân.” Họ nói.

Chuẩn bị cho tôi những gì? Chuẩn bị là điều tôi đã làm suốt cuộc đời mình. Lúc đầu anh ấy không buông tay tôi ra, nhưng khi những người hầu gái nhìn anh ấy bằng ánh mắt cầu xin, anh ấy mới thả tôi ra.

Tôi được dẫn đến phòng thay đồ, những người hầu giúp tôi cởi váy cưới và mặc cho tôi một chiếc váy ngủ màu trắng tuyệt đẹp được làm bằng lụa. Họ tháo những chiếc kẹp tóc của tôi ra, thoa một ít nước hoa lên da tôi và sau đó học phục vụ trà cho.

“Đây là gì thế.” Tôi hỏi.

“Đây là một loại trà thảo dược giúp người thư giãn và giảm đau, thưa phu nhân.”

“Đau sao?”. Tôi bối rối nói, nhưng rồi tôi chợt nhận ra họ đang nói về điều gì.

Chắc hẳn họ đã nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi vì trên mặt họ đang tỏ ra sự thương hại. Tại sao họ lại thương hại tôi? Anh ấy định thô bạo với tôi à? Anh ấy có vẻ không phải là loại người dịu dàng khi anh ấy nắm lấy cổ tay tôi lúc nãy, cứ như nó được làm bằng thép vậy.

“Tôi không cần loại trà này đâu, cứ đưa tôi vào phòng đi.” Tôi khẳng định và đứng thẳng lên.

Họ dẫn tôi vào phòng riêng, dìu tôi ngồi xuống giường và chỉnh lại tóc tai cho tôi, họ nhìn tôi lần cuối và đảm bảo rặng mọi thứ đều hoàn hảo.

“Tôi sẽ nói với hoàng tử rằng phu nhân đã sẵn sàng.” Họ nói và rời đi.

Những viễn cảnh tồi tệ hiện lên trong đầu tôi và tim tôi bắt đầu đập thình thịch liên hồi, tôi sợ nó sẽ nổ tung mất. Tay tôi đổ mồ và tôi cảm thấy khó thở nữa. Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra và anh ta bước vào, anh ta đã thay một bộ quần áo thoải mái hơn và đi về phía giường tôi đang ngồi.

“Nàng có mệt không?”. Anh ấy hỏi.

“Thưa ngài, tôi có.”

“Lucian.” Anh ấy sửa lời tôi.

“Lucian.” Tôi nói nhỏ.

“Vậy chúng ta đi ngủ thôi nào, hôm nay ta cũng khá mệt” Anh ấy nói và bắt đầu nằm xuống giường.

Lucian nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt mình, cô ấy trông rất sợ hãi và rụt rè. Anh tự hỏi liệu cô ấy sợ vì đã nghe những tin đồn về anh hay vì nỗi sợ này là điều tự nhiên, dù sao đi nữa thì anh không trách cô. Hầu hết mọi người đều sợ anh, thậm chí cả cha của anh, ông chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt của con trai mình. Lucian luôn tự hỏi mình đã làm gì khiến cha phải sợ hãi mình.

Anh biết mình rất khác biệt, khi còn bé anh đã rất sợ hãi chính bản thân mình vì những điều mà anh có thể làm được. Lần đầu tiên anh có thể di chuyển một đồ vật chỉ bằng một ý nghĩ, hoặc khi anh ấy ước gì anh trai của mình có thể bốc cháy, rồi đột nhiên quần áo của anh trai anh thật sự đã cháy, mọi người đã rất hoảng loạn và chạy đến giúp đỡ. Ngày hôm đó, anh đã sợ hãi đến mức chạy về phòng ngồi trong một góc và khóc nức nở, anh ước gì có thể tâm sự với ai đó về chuyện đã xảy ra. Nhưng ai đây? Cha anh vừa sợ vừa ghét anh, anh chỉ khiến ông ấy sợ hãi hơn nữa, và mẹ anh thì đã mất. Các anh trai của anh ấy lúc đầu thường hay chơi chung với anh ấy, nhưng sau đó khi họ lớn hơn và bắt đầu tập luyện, họ nhận thấy anh ấy nhanh hơn, khỏe hơn và chiến đấu giỏi hơn, anh cũng là một kiếm sĩ rất điêu luyện. Lucian luôn được giáo viên khen ngợi, nhưng các anh trai lại nhạo bán, bảo anh đừng gian lận nữa, họ nói: “gian lận là việc của ma quỷ làm”.

Những người hầu cũng có nhiều cảm xúc lẫn lộn về anh, họ vừa bị thu hút bởi anh và vừa sợ hãi. Một số người trong họ thích cảm giác hồi hộp, nguy hiểm. Những người trẻ tuổi thường trao cho anh ánh nhìn ngưỡng mộ và quyến rũ, nhưng những người lớn luôn cảnh báo họ. “Cẩn thận đấy, anh ta rất nguy hiểm.” Họ nói. “ Cám dỗ mọi người và khiến họ phạm tội là điều anh ta làm.” Một số sẽ lắng nghe điều đó, số còn lại thì không.

Những người duy nhất không sợ hay ghét anh ấy là lính của anh ấy, những người đàn ông cứng rắn và không tin vào những lời đồn nhảm nhí ấy, họ tin tưởng anh ta tuyệt đối. Dù vậy, họ cũng không phải là gia đình của anh ấy, cho nên anh chỉ có thể nói về chuyện tập luyện với họ thôi.

Anh ấy nhìn người phụ nữ đang nằm bên cạnh mình, người mà bây giờ đã trở thành vợ, thành gia đình của anh. Cô ấy đang nằm quá gần với mép giường, anh sợ rằng cô sẽ ngã khỏi giường mất. Cô ấy thậm chí còn không cử động, trông cô ấy thật cứng nhắc. Mặc dù anh ấy đã bảo cô ấy đi ngủ, nhưng anh vẫn có thể nghe được nhịp đập trái tim của cô rất lớn.

Trước đó cô đã làm anh khá ngạc nhiên với câu hỏi táo bạo của mình, cô ấy đã làm anh ấy rung động. Anh nhớ lại vẻ mặt của cô khi anh nói với cô rằng anh có nhân tình, cô ấy có lẻ là kiểu người hay ghen nhỉ, dễ thương thật. Mình đoán là mình thích điều đó, anh nghĩ, rồi tự mỉm cười. Anh cũng rất thích khi cô thổi sáo, và khi cô gọi tên anh ấy một cách thì thầm. Nhưng bây giờ cô ấy đang rụt rè như một chú thỏ.