Chương 1: Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 1:

Cả đời tôi đã chuẩn bị cho ngày hôm nay, tôi luôn biết rằng tôi sẽ không bao giờ có thể chọn người để kết hôn vì tôi là phụ nữ và là một công chúa. Tôi không có quyền lựa chọn. Chết tiệt, tôi không có bất kì quyền nào cả. Ý kiến và cảm xúc của tôi không quan trọng với bất kì ai, kể cả gia đình tôi.

Và sự thật là, cha tôi luôn coi tôi như một công cụ để ông ấy có thêm quyền lực, tạo liên minh với vương quốc Decresh - một vương quốc rất hùng mạnh - bằng cách gả tôi cho một trong những hoàng tử của họ. “Đối với hoàng tử và công chúa, vương quốc là trên hết” Cha tôi nói.

Đúng vậy, điều đó có thể dành cho hoàng tử nhưng không dành cho công chúa. Nếu một hoàng tử kết hôn vì liên minh và không thích vợ mình, anh ta hoàn toàn có thể cưới một người khác. Thông thường hầu hết họ đều có nhiều vợ và nhân tình, nhưng đối với một công chúa thì điều đó lại là một câu chuyện khác. Cô ấy không thể làm gì khác ngoài làm hài lòng người chồng của mình và nhìn anh ta cưới một người phụ nữ khác khi anh ta chán cô. Nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy máu mình sôi lên nhưng bây giờ không phải lúc để tôi nổi giận.

Gạt bỏ những suy nghĩ tồi tệ lại phía sau, tôi ngắm nhìn bản thân mình trong gương, những người giúp việc đã dành hàng giờ để chuẩn bị cho tôi, khiến tôi trông xinh đẹp nhất có thể. Tôi mặc một chiếc váy màu trắng có pha một chút ánh vàng, và mái tóc nâu của tôi được chải lại thật đẹp với những chiếc kẹp tóc vàng hình hoa lá. Lớp trang điểm rất hoàn hảo, vấn đề duy nhất ở đây chính là đồ trang sức. Chúng đẹp nhưng rất nặng, và bây giờ tôi đang đeo trên người rất nhiều. Tôi cảm thấy mình yếu đuối bởi vì tôi quá lo lắng hay vì quá sợ hãi? Tôi thật sự không biết, nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu. Trong bụng tôi như có một nút thắt không chịu rời đi dù tôi có cố gắng bình tĩnh đến thế nào đi chăng nữa.

“Tiểu thư, cô không thích chiếc váy này à” Lydia hỏi.

Lydia và Ylva, những người giúp việc của tôi, họ đã chăm sóc tôi từ khi tôi còn nhỏ. Họ là những người duy nhất tôi có thể tâm sự cùng. Tôi sẽ rất nhớ họ một khi tôi rời đi.

“Không, em rất thích nó. Nó thật sự rất đẹp” Tôi đã cố gắng mỉm cười nhưng không thành công.

Lydia có vẻ đã nhìn thấy nỗi sợ hãi trên khuôn mặt tôi.

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”, cô ấy nói với tôi.

“Đừng nghe những lời đồn thổi, chúng chẳng qua chỉ là những lời nói nhảm nhí. Có thể chồng của tiểu thư là một người đàn ông tốt”. Cô ấy cố tỏ ra tích cực nhưng tôi có thể nghe thấy sự lưỡng lự trong giọng nói của cô ấy.

Không phải tôi tin vào những lời đồn ấy, nhưng chúng đã ảnh hưởng đến tôi. Tôi không cảm thấy sợ vì người ta nói anh ấy là con trai của quỷ dữ, họ không thể nói thẳng điều đó ra được. Có lẽ họ đang đề cập đến tính cách của anh ấy, rằng có thể anh ta là một kẻ dối trá, một kẻ lừa đảo, một kẻ gϊếŧ người, một kẻ thao túng hoặc có thể là một kẻ xấu xa thật sự, và đó là điều khiến tôi sợ hãi.

Một tiếng gõ cửa đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi, ngay sau đó có một cung nữ bước vào

“Thưa phu nhân, đã đến giờ làm lễ”, cô ấy thông báo với tôi.

Tôi bước xuống cầu thang, cẩn thận để không bị ngã nhưng thật khó khăn với chiếc váy dài và trang sức nặng. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi chỉ còn vài bước nữa nhưng ngay lúc đó tôi đã giẫm phải váy và loạng choạng, suýt ngã nhào về phía trước. Khi đó một cánh tay khỏe mạnh vòng qua eo tôi và cứu tôi khỏi hủy hoại bản thân mình trong ngày cưới.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn xem đó là ai, ai dám chạm vào công chúa như vậy? Tôi không thật sự bận tâm đâu, tôi chỉ tò mò thôi.

Nhìn xem, ánh mắt của tôi đã bắt gặp một đôi mắt vàng. Khoan, chờ đã! Đây không phải màu vàng, chúng có màu của ngọn lửa hay như dung nham từ núi lửa. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt như vậy trước đây.

“Cô ổn chứ, thưa tiểu thư ?” người đàn ông trước mặt tôi cau mày hỏi.

Nếu lúc nãy tôi cảm thấy thắt bụng thì bây giờ đột nhiên tôi cảm thấy hồi hộp khi nhìn vào mắt anh ấy.

Người đàn ông này là ai? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta trước đây. Anh ta cao, bờ vai rộng và mái tóc đen dày như quạ dài qua vai đến tận thắt lưng. Có thể nhận biết anh ta từ bộ quần áo rằng anh ấy là người của hoàng gia. Liệu anh ấy có phải là một trong những người hoàng tộc đến dự đám cưới của tôi không?.

“Vâng, vâng...tôi...tôi ổn, ôi chúa”, tôi trả lời.

“Nữ hoàng của tôi”. Anh cuối đầu lịch sự trước khi quay người rời đi.

“Người đàn ông đó thực sự rất đẹp trai.” Ylva chỉ tay tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ấy khi anh ấy bước đi.

Đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Anh ta rất đẹp, nhưng tôi sắp lấy chồng và không có điều kiện để ngắm nhìn những người đàn ông khác.

“Chúng ta đi nhé.” Tôi hỏi nhưng Ylva quá bận nên không nghe được điều tôi nói. Họ cứ nhìn theo anh ta cho đến khi anh ta dần khuất bóng.

Tôi búng ngón tay vào trán họ để đánh thức họ. “Vâng, vâng, thưa tiểu thư. Đi thôi”. Họ vội vàng nói.

Buổi lễ sẽ bắt đầu bằng màn chào hỏi giữa cô dâu, chú rể và gia đình hai bên. Tôi gật đầu với kỵ sĩ, anh ta thông báo sự có mặt của tôi rồi ra hiệu cho tôi bước vào.

Lydia và Ylva nở một nụ cười trấn an tôi trước khi tôi bước vào trong. Bây giờ tôi sự chỉ có một mình.

Hít một hơi thật sâu, tôi cẩn thận sải bước vào đại sảnh, lập tức mọi cái đầu đều quay lại nhìn tôi. Tôi ngẩng cao đầu bước đi nhưng cúi thấp mắt, chỉ nhìn xuống sàn nhà cho đến khi đến được ngai vàng nơi cha tôi đang ngồi cùng mẹ tôi bên cạnh. Trong lúc chào họ tôi thực sự cảm thấy chân mình đang run rẩy.

Mẹ nở một nụ cười lo lắng với tôi, còn cha chỉ ra hiệu cho tôi ngồi xuống bàn gần đó. Ông ấy không hề bận tâm đến việc gả tôi cho một hoàng tử được đồn đại là con trai của quỷ vương.

Tôi phớt lờ cha và mỉm cười với mẹ rồi đi về chỗ ngồi. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình, một số nhìn tôi với vẻ mặt thương hại, số còn lại tỏ vẻ ghê tởm như thể đó là lỗi của tôi khi tôi kết hôn với bất kì ai được sắp đặt. Họ nên đổ lỗi cho cha bôi chứ không phải tôi.

Một lúc sau, kỵ sỹ thông báo sự có mặt của chú rể và mọi người chuyển sự chú ý từ tôi ra phía cửa. Căn phòng bổng im lặng trong sự chờ đợi của các vị khách. Còn tôi thì cuối mặt xuống, lo lắng xoa hai tay vào nhau khi cảm thấy bụng của mình như quặn lại. Tôi muốn nhìn nhưng lại sợ.

Nếu tôi không thích những gì tôi nhìn thấy thì sao? Nếu tin đồn đó là thật thì sao? Liệu anh ta có mắt đỏ, móng tay dài và thậm chí có thể có sừng đen trên đầu không? Đừng lố bịch thế chứ, tôi tự nhủ và quyết định xem thử.

Tôi chậm rãi liếc nhìn ra cửa, tim đập thình thịch trong l*иg ngực và gần như thở dốc khi chú rể bước vào.

Chờ đã !.

Đây chính là người đàn ông khi nãy có đôi mắt vàng, anh ấy không nào là chú rể được phải không?.

Những vị khách ngạc nhiên nhìn anh và bắt đầu thì thầm một cách hỗn loạn vào tai nhau. Chắc hẳn họ đang mong đợi một người có cặp sừng đen bước vào phòng chứ không phải một người đàn ông cao ráo, lịch lãm nào đó.

Không hề bận tậm một chút nào đến những lời thì thầm hay những cái nhìn chằm chằm, anh ta bước về phía cha tôi, bước từng bước một cách tự tin.

“Thưa bệ hạ.” Anh ta nói và hơi cuối đầu.

Tôi ngạc nhiên đến há hốc mồm, các vị khách khác cũng vậy. Không ai cuối đầu chào nhà vua một chút như vậy cả, người đàn ông này thực sự không hề sợ hãi và thiếu tôn trọng cha tôi. Tôi đã có linh cảm xấu về anh ta rồi, không phải vì tôi nghĩ cha tôi xứng đág nhận được bất kỳ sự tôn trọng nào, mà bởi vì anh ấy đã rất táo bạo với hành động đó của mình.

Chắc hẳn anh ấy đã nhận thấy phản ứng của mọi người, điều đó quá rõ ràng nhưng dường như anh ấy không quan tâm. Ngược lại, cha tôi không phản ứng gì, ông ấy chỉ ra hiệu về phía tôi.

Khi tôi nhìn thấy anh ấy quay về phía tôi, tôi nhanh chóng nhìn xuống và nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy đến rất gần trước khi ngồi ở đầu bên kia bàn, đối diện với tôi.

Anh ấy không nói bất kì một lời nào, lẽ ra anh ta nên chào tôi hay ít nhất cũng nên cho tôi biết tên chứ? Tôi không nghĩ cha đã từng nói cho tôi biết tên của anh ấy, nhưng có lẽ là tôi đã không cho ông cơ hội nói ra. Tôi đã đấu tranh và khóc lóc rất nhiều và cái ngày cha tôi nói rằng ông sẽ gã tôi cho một người lạ nào đó.

“Hôm nay tôi mời mọi người đến để tổ chức lễ cưới của con gái tôi với hoàng tử của xứ Wales Decresh, buổi lễ bắt đầu và hãy tận hưởng thật vui vẻ.”.

Mọi người có vẻ thích th và vỗ tay nồng nhiệt khi các vũ công và nhạc sĩ bước vào trình diễn, tất nhiên là tôi không thể nhìn thấy vì tôi phải nhìn xuống, bởi vì đó là điều mà một quý cô nên làm. Vì vậy, tôi ghét làm phụ nữ.

“Nàng không thích âm nhạc à.” Anh ấy hỏi tôi, phá vỡ sự im lặng khó xử. Tôi lén nhìn anh ấy qua hàng mi dài của mình, nhưng một khi đã nhìn vào đôi mắt ấy, thật khó để rời đi.

“Nàng đã chuẩn bị gì cho buổi trà đạo?”.

Ôi không! Trà đạo! Đó là một phần truyền thống của đám cưới hoàng gia, nơi cô dâu phải thể hiện một trong những tài năng của mình để chiêu đãi quan khách và gây ấn tượng với chú rể. Tôi ghét việc gây ấn tượng. Tôi không muốn gây ấn tượng với bất kỳ ai, đặc biệt là người đàn ông này.

“ Nó thật bất ngờ đấy, thưa bệ hạ.” Tôi nói và nở một nụ cười giả tạo.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ trà đạo. Tôi ngồi trên chiếc ghế giữa phòng, mọi người đều hướng sự chú ý vào tôi. Những vị khách sẽ ngồi thưởng thức trà trong khi tôi phải chiêu đãi họ.

Tôi cầm cây sáo nhẹ nhàng đặt lên môi và bắt đầu thổi, chẳng bao lâu sự lo lắng của tôi biến mất. Tôi thích thổi sáo và yêu thích cái âm thanh du dương ấy.

Nhắm mắt lại, tôi để âm thanh ấy đưa mình đi thật xa, về một nơi bình yên. Thỉnh thoảng tôi nghe thấy một số người khen ngợi tôi trong lúc tôi đang lơ mơ, họ vỗ tay khi tôi nói xong.

Mở mắt ra, tôi thấy anh đang nhìn thẳng vào tôi. Anh không vỗ tay nhưng có một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt ấy.

Rồi cũng đến lúc tôi phải về nhà mới, những con quặng trong bụng tôi lại dâng lên dữ dội đến mức tôi cảm thấy buồn nôn .

Mẹ đến bên tôi trong lúc cha đang nói chuyện với chồng tôi. Chồng? Từ này nghe có vẻ kỳ lạ trong đầu tôi, mẹ nắm lấy tay tôi “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi con yêu, hãy nhớ những gì mẹ đã dặn.” Mẹ tôi nói.

Tôi nhớ rất rõ cuộc trò chuyện giữa mẹ và tôi hôm ấy, hãy là một người vợ đảm đang, biết nghe lời chồng và đừng làm chồng con nóng giận.

“Vâng, con sẽ làm tốt mà mẹ.” Tôi nói và ôm chặt lấy mẹ. Là một công chúa, tôi không được phép ôm bất kì ai, nhưng giờ thì tôi không quan tâm vì có thể tôi sẽ chẳng bao giờ được gặp lại mẹ lần nữa.

Xe ngựa đã đợi ở ngoài, hoàng tử hay tôi nên nói là chồng tôi cùng ra ngoài. Tôi nhìn lại phía sau lần cuối và thấy Lydia và Ylva đang đứng trên ban công và má họ ướt đẫm nước mắt.

“Em sẽ nhớ các chị lắm.” Tôi thì thầm.