Chương 21

"Cẩn thận!" Trang Thạc lập tức đưa tay với ra phía sau.

Anh chân dài tay dài, tư thế này vẫn có thể ôm được nửa eo Lang Dương Dương, một bàn tay to ấm áp dán vào eo sau của Lang Dương Dương.

Cơ thể Lang Dương Dương cứng đờ, vội lớn tiếng nói: "Tôi không sao!"

Trang Thạc cũng giật mình, vội buông tay ra, không nói gì, chỉ im lặng khởi động khi Lang Dương Dương bảo đã ngồi vững rồi.

Để rổ dâu vào cốp xe, Lang Dương Dương chuẩn bị lên xe: "Vài hôm nữa tôi sẽ trả rổ cho anh."

Trang Thạc vô thức định nói không cần, nhưng bộ não chậm chạp bỗng lóe lên ý tưởng, anh e thẹn đáp: "Được, tạm biệt."

Lang Dương Dương lên xe: "Tạm biệt."

Trên đường về, cảnh vật vẫn thế, nhưng Lang Dương Dương không còn tâm trạng chiêm ngưỡng nữa. Cậu mở cửa sổ, hít thở luồng gió se lạnh, ôm ngực, tay trượt xuống hông, đặt lên nơi vừa bị Trang Thạc ôm lấy.

Bàn tay anh ấy... thô quá.

Khoảnh khắc anh ấy ôm lấy chính mình, thực sự hơi đau.

Nhưng khi được ôm, cảm giác sợ ngã được chặn lại, một cảm xúc hoảng loạn thay thế cảm xúc hoảng loạn khác khác.

"Không..." Lang Dương Dương mạnh mẽ lắc đầu, lẩm bẩm.

Đừng nghĩ lung tung, đừng tìm cảm giác an toàn trên người người khác, đừng để bản thân sa lầy vào cảm xúc ngọt ngào.

Mong đợi càng nhiều thì thất vọng càng lớn.

Cậu sợ, sợ thất vọng.

Họ mới quen có mấy ngày, Trang Thạc có thể không tốt như cậu nghĩ, bản thân cậu cũng không tốt như Trang Thạc nghĩ.

Phải bình tĩnh, bình tĩnh như xử lý công việc vậy.

Luôn chuẩn bị tinh thần rằng dự án có thể bị hủy bỏ.

Lang Dương Dương thả lỏng hai tay ôm ngực, hít một hơi thật sâu.

Một lần nữa tự nhủ đừng mong đợi, ít nhất... đừng mong đợi quá nhiều.

Về tới Brookside đã gần sáu giờ chiều, đúng thời điểm cửa hàng bận rộn nhất, Lang Dương Dương vội vàng mặc tạp dề lao vào làm việc.

Tám giờ tối, chỉ còn một bàn khách, ngồi góc phòng làm việc, ba nhân việc ai lo việc nấy, dọn dẹp quầy bar rồi chuẩn bị hàng hóa cho ngày mai.

Du Du gần đây dạy Hiểu Văn rất nhiều kiến thức về cà phê, cách sử dụng các dụng cụ, mấy hôm nay cô còn dạy cách vệ sinh máy pha cà phê và những dụng cụ khác, nên Du Du chuyển sang dọn bàn, lau nhà.

Lau đến phòng nướng bánh, Du Du thấy Lang Dương Dương đứng nhìn chằm chằm hai rổ dâu tây mọc dị dạng to nhỏ không đều mà phát ngẩn người.

"Anh Dương, anh làm gì đấy?" Du Du gõ cửa kính.

Lang Dương Dương mở cửa sổ ra: "Em có muốn ăn bánh dâu tây không? Hoặc mứt dâu tây?"

Mắt Du Du sáng lên thèm thuồng: "Muốn!"

Lang Dương Dương: "Vậy anh làm một chút, em không vội về nhà đúng không?"

Du Du: "Tất nhiên không vội rồi, dù nhà em có bị rò ga em cũng không thèm để ý."

Nhắn đến ga.

Lang Dương Dương mỉm cười.

Nhớ lại chuyện Trang Thạc đến sửa bếp ga cho mình.

"Vậy anh bắt đầu nha." Lang Dương Dương nói.

Du Du nhìn Lang Dương Dương thuần thục lấy ra bột mì và các nguyên liệu, cô đứng cửa lau sàn lau mãi cho đến khi mảnh sàn đó sắp thành da nhạy cảm mới chịu đi.

Quay lại quầy bar, báo cáo với Hiểu Văn: "Anh Dương mang về dâu tây, em biết không?"

"Cái gì!?"

Hiểu Văn nắm khăn lau: "Nhanh thế à!?"

Du Du: "Hả?"

Hiểu Văn tức giận: "Mới quen vài ngày đã trồng dâu rồi sao!?"

Du Du cắn môi, trên đầu có quạ đen bay ngang: "Hiểu Văn à, dâu đó, dâu thật đấy, là dâu ăn được."

"À... vậy à." Hiểu Văn xấu hổ cười: "Thế thì tốt rồi."

Du Du: "Anh ấy nói sẽ làm bánh dâu tây cho chúng ta."

Hiểu Văn: "Quao! Bánh dâu tây làm thế nào?"

Bột mì loại một, đường cát trắng, bơ, trứng, sữa, bột mì loại hai và một chút muối.

Lang Dương Dương chọn những quả dâu to cắt nhỏ.

Cách làm bánh dâu tây thực ra rất đơn giản, là món bánh gia đình phổ biến. Trộn bột mì loại một với đường cát, cho bơ cắt nhỏ vào, thêm nước nhào thành khối rồi để tủ lạnh.

Làm bánh trái cây phải làm vỏ bánh giòn mới không bị ngấy, Lang Dương Dương tiếp tục làm phần vụn bơ.

Nhân dâu tây cũng đơn giản, sau khi bơ tan thì trộn đường, muối, sữa, trứng, thêm bột mì loại hai và dâu tây cắt nhỏ, trộn đều.

Tiếp đó chỉ việc nặn hình rồi cho vào lò nướng.

Nướng ở 180 độ C trong bốn mươi phút.

Lang Dương Dương cúi người điều chỉnh thời gian và nhiệt độ lò, nhìn sáu chiếc bánh dâu tây vàng ươm, hơi ngẩn ngơ sờ cằm.

Người ta cho mình nhiều dâu thế, dùng chúng làm đồ ăn rồi đưa lại cũng chuyện bình thường mà.

Đó là có qua có lại.

Lò nướng hoạt động, Lang Dương Dương đứng dậy tiếp tục xử lý số dâu còn lại, cậu đã ăn thử, những quả nhỏ hơn đều chua hơn, sẽ dùng hết làm mứt.

Nếu ngon, cũng có thể làm các loại bánh tart trứng tặng khách hàng cũ hay đến mua cà phê, bánh mì lúc sáng sớm.

Xử lý hai rổ lớn dâu mất gần một tiếng, một nồi lớn dâu cắt nhỏ chờ đun sôi nấu mứt.

Du Du và Hiểu Văn đã bám trước cửa kính chờ đợi.

Hai cô gái ngớ ngẩn dán mặt vào kính, mũi bị ép méo thành mũi heo, nhìn chằm chằm Lang Dương Dương đóng gói bánh dâu tây.

Du Du mang về nhà cùng mẹ và bà ngoại ăn.

Hiểu Văn mang về ký túc xá chia cho bạn.

Lang Dương Dương gói phần của họ cẩn thận, mở cửa kính đưa ra.

"Cảm ơn anh Dương!" Du Du và Hiểu Văn đồng thanh.

Lang Dương Dương bảo không có gì, vất vả rồi.