Chương 16

Trang Thạc như thường lệ trả lời không có gì.

Lang Dương Dương xem bản vẽ, lên kế hoạch nguyên liệu và dụng cụ cần dùng, khi làm xong thì đã đến giờ tan làm.

"Anh Dương, em tan làm đây, khuôn em đã nhờ mẹ em mua rồi, mai đi làm em mang qua."

Du Du dựa bên quầy nói.

Lang Dương Dương đáp: "Ừ, cảm ơn dì ấy giúp tôi, để ngày nào tôi làm bánh dừa cà rốt tặng dì."

Du Du: "Được ạ. À mà anh Dương, người hôm nay..."

"Em muốn hỏi gì?"

Lang Dương Dương biết Du Du hoàn toàn không ác ý, chỉ có chút ham tò mò thôi, lại biết điểm dừng, cũng không làm phiền ai.

Ít nhất với Lang Dương Dương thì không, Du Du tốt hơn rất nhiều so với đồng nghiệp cũ của cậu.

Du Du: "Anh cảm thấy thế nào về anh ấy?"

Lang Dương Dương nghiêng đầu suy nghĩ kỹ, không định lấp liếʍ cô, chỉ là suy nghĩ thật lòng rồi đưa ra câu trả lời: "Không biết."

"Hả?"

"Mới quen có mấy ngày thôi, nhưng cảm giác anh ấy là người khá đáng tin cậy và chu đáo."

"Chu đáo đáng tin cậy?" Du Du suýt thì thốt lên anh ấy không giống vậy chút nào.

"Ừm."

Thêm Wechat, xem Moments của mình, làm playlist các bài hát mình từng chia sẻ cho vào xe; nghe nói bếp ga hỏng liền đến sửa sáng sớm; biết hàng nhiều nên dùng xe làm lạnh của mình giúp chuyển hàng.

Lang Dương Dương mỉm cười, nhìn Du Du: "Không giống phải không?"

Du Du gật đầu nghiêm túc: "Phải!"

Lang Dương Dương thông cảm, nhìn bề ngoài thì đúng là không giống.

Xong việc, về nhà dắt chó đi dạo, tối dắt chó muộn nên không còn ai. Đi vào công viên có khoảng cỏ lớn không được chăm sóc, thả Lôi Công chạy thoải mái.

Lang Dương Dương rút điện thoại ra xem, dì gửi tin nhắn, nói ngày mai sinh nhật dì hai, bảo cậu về ăn cơm.

Lang Dương Dương đồng ý.

Dì lại hỏi cậu trò chuyện với Trang Thạc thế nào?

Lang Dương Dương cười, chắc dì đã nhịn lâu rồi, cuối cùng cũng hỏi.

Lang Dương Dương trả lời: [Rất tốt.]

Có lẽ sợ Lang Dương Dương khó chịu, dì không hỏi thêm, biết hai đứa có tiếp xúc là được rồi.

Nếu thích nhau, tới lúc cần dì sẽ ra tay.

Nghe phía Trang Thạc nói, Trang Thạc có vẻ rất thích Lang Dương Dương.

Lang Dương Dương không biết chuyện này, cũng không biết phải diễn tả tình cảm của mình với Trang Thạc thế nào.

Không, chính xác hơn không phải tình cảm với Trang Thạc, mà là cảm giác "cuộc sống có thể thay đổi" này khiến Lang Dương Dương lo lắng.

Tình cảm không giống nhiệt độ lò nướng, có thể kiểm soát trong tay mình.

Dù là độc thân từ trong trứng, nhưng cậu chứng kiến khá nhiều câu chuyện tình của bạn bè xung quanh, tin đồn tình cảm trong giới càng nhiều như rơm.

Ít người đồng tính có thể yêu thương hạnh phúc.

Lang Dương Dương như một nhà sư khổ hạnh, là kẻ dị giới trong cộng đồng. Thường cảm thấy mình khập khiễng so với cộng đồng, cũng là lý do cậu không thể yêu đương.

Nhưng khi ở bên Trang Thạc, cậu lại cảm thấy trạng thái này khá bình thường.

Chỉ là...Cái loại chậm rãi, từng chút một, không vừa gặp đã hỏi chiều cao cân nặng, không hỏi mấy li mấy thương, không hỏi có ham thích…gì không.

Không bắt đầu từ thể xác, mà bắt đầu từ tình cảm.

Đối với cộng đồng đồng tính, điều này đã hiếm lắm rồi.

Hôm sau, Lang Dương Dương tan sớm, xách chiếc bánh sinh nhật làm cho dì hai rồi đón taxi đi ăn cơm tối.

Dì hai là vợ của anh họ của ông nội Lang Dương Dương, cậu xa cách gia đình nhiều năm, không liên lạc gì, thực ra rất xa lạ.

Nói đột ngột quá nên cũng không kịp mua quà, chỉ bọc một phong bao lì xì làm quà sinh nhật.

Trước kia nhà Lang Dương Dương đông đúc, lúc cậu 5, 6 tuổi vẫn cảm thấy nhà có rất nhiều anh chị em họ, không ngờ 10 mấy năm trôi qua, người thì qua đời, người thì phiêu bạt khắp nơi, bây giờ ở nhà chỉ còn vừa đủ một bàn.

Lang Dương Dương nhiều năm không liên lạc với nhà, cũng không thân với họ hàng, bước vào như bóng ma, đặt đồ xuống góc ngồi im lặng.

Dì hai thể chất khỏe mạnh, thấy Lang Dương Dương rúc góc, kéo cậu ngồi cạnh trò chuyện.

"Dương Dương đến rồi, cửa hàng gần đây kinh doanh thế nào?"

Lang Dương Dương ngồi kế bên dì, bị dì nắm tay, cười nói: "Khá tốt ạ, cũng không bận lắm."

Nói xong cậu lấy phong bao ra, chúc cô vài lời may mắn nhân dịp sinh nhật.

Thường ngày không nói chuyện gì với họ, đưa lì xì xong định đi ra một bên.

Không ngờ câu tiếp theo dì hai lại hỏi: "Người lính dì giới thiệu cho cháu thế nào rồi? Có thích không?"

"Hả?"

Lang Dương Dương thực sự bị dọa.

Dì chấp nhận cậu đồng tính và còn giúp tìm bạn trai là cậu đã cảm kích lắm rồi, nhưng bà nội cậu không thân thiết lắm mà cũng chấp nhận và quan tâm tiến triển như vậy có phải quá đáng không.

"Con biết gia đình anh ấy, người nhà đều dễ gần, lấy... ở bên nhau chắc cũng không khổ lắm."

Quan điểm nhìn nhận tình cảm của bà khác với Lang Dương Dương, bà xem xét từ môi trường gia đình trước, Lang Dương Dương cũng thấy có lý.

Ở thành phố nhỏ này, gia đình ảnh hưởng lớn tới tình cảm.

Lang Dương Dương không phản đối bàn luận về gia đình, chỉ là bây giờ mới chỉ được tầm đó thôi.

Nhưng không tiện cãi lại lòng tốt của bà, đành cười đáp: "Con biết rồi ạ, từ từ tìm hiểu xem sao."

"Phải đó, phải xem rõ tính cách đối phương, đừng nôn nóng mà cưới luôn." Dì lớn tiến đến bưng đĩa trái cây, bổ sung.