Chương 17

Dì hai cũng bưng đồ ăn đi theo sau dì, Lang Dương Dương và dì nhìn nhau, hiểu là dì đã thuyết phục được nhà này rồi.

Bà nội không thích ồn ào, không muốn làm lớn chuyện sinh nhật, chỉ mời người nhà quây quần ăn cơm, trên bàn cũng chỉ tán gẫu chuyện trong nhà ngoài ngõ.

Dì sắp nghỉ hưu, có bạn bè rủ dì làm ăn, mọi người đều khuyên dì cẩn thận, đừng tin người quá dễ dàng.

"À biết rồi, còn khá lâu mới nghỉ hưu mà." Dì nói.

Dì hai thường ngày vui vẻ, chăm chỉ, được mọi người yêu quý, hiếm khi khiến gia đình lo lắng. Chỉ có điểm hay tin người quá dễ dàng khiến dì thường bị lừa.

Ăn no, chị họ ra hiệu cho Lang Dương Dương.

Lang Dương Dương đứng dậy theo chị ra sân, hai người ngồi trên ghế gỗ nhỏ, chị lấy bao thuốc từ túi quần, mời Lang Dương Dương một điếu.

Lang Dương Dương nhận lấy, cậu không nghiện nhưng thỉnh thoảng tâm trạng kém cũng hút.

Thuốc lá Trường Thành, vị bạc hà trần bì.

Hai người lần lượt châm lửa, chị họ gác chân vắt chéo, "Không ngờ cậu thật sự nói với dì."

Lang Dương Dương: "Giấu mãi cũng không được."

Chị họ tên Lang Nguyệt, mở khách sạn ở Trường Khê, bây giờ đã có 4, 5 khách sạn, sự nghiệp thành đạt, có một con gái nhỏ, là người thành công nhất nhà.

Cũng là người đầu tiên biết Lang Dương Dương là gay.

Lang Nguyệt phun khói thuốc: "Mấy hôm trước thấy dì hai khóc đấy."

Lang Dương Dương quay sang nhìn chị.

Lang Nguyệt: "Lo cho cậu chứ gì, sợ người ta kỳ thị cậu, sợ cậu không tìm được người phù hợp, sợ cậu không có con cái trong tuổi già."

Lang Dương Dương nhẹ gạt tàn thuốc, cúi đầu xuống.

"Anh chàng được giới thiệu kia thế nào?" Lang Nguyệt đổi đề tài, "Nghe nói là lính xuất ngũ phải không?"

Lang Dương Dương gật đầu: "Đúng là xuất ngũ rồi, mới quen vài ngày thôi, còn chưa biết thế nào."

Lang Nguyệt: "Lính chắc gì đã tốt đâu, cẩn thận đấy."

Lang Dương Dương cuối cùng cũng cười.

"Cười gì?" Lang Nguyệt không hiểu.

Trong không khí đêm xuân, Lang Dương Dương nhẹ nhàng phun khói thuốc: "Chỉ là cảm thấy mọi người đều quan tâm đến việc tìm bạn trai của em thôi."

Cũng thấy thú vị khi Lang Nguyệt nói "Lính đâu chắc gì đã tốt" trong khi mọi người đều khen Trang Thạc tốt.

Một mặt khuyên nên từ từ hiểu nhau, mặt khác lại bảo Trang Thạc tốt cả người lẫn gia đình, như thể Lang Dương Dương không chọn anh ấy sẽ là người không biết điều.

Lang Nguyệt cuối cùng cũng cười, hút được nửa điếu thì dập vào chậu hoa bên cạnh, đứng dậy nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, cảm nhận của cậu mới quan trọng nhất."

Lang Dương Dương hút chậm, còn nửa điếu, cũng không định lãng phí.

Cậu ngước nhìn Lang Nguyệt.

Lang Nguyệt dù đã bỏ nhiều tiền để dưỡng da nhưng vẻ mệt mỏi vẫn che không đi được, cô cười: "Dù sao cũng không thể sinh con, hãy tận hưởng cuộc sống đi."

Sau khi chị rời đi, Lang Dương Dương ngồi trong sân hút chậm rãi hết điếu thuốc, vô thức cũng định dập tắt vào chậu hoa, vươn tay ra đã cười lắc đầu, cầm luôn điếu thuốc Lang Nguyệt dập trước đó ném vào thùng rác dưới mái hiên.

Quay lại bàn ăn, Lang Nguyệt đang kể về cô con gái tuổi dậy thì nổi loạn khiến đầu mình toát mồ hôi, mọi người xôn xao đưa ra lời khuyên.

Lang Dương Dương xa cách gia đình nhiều năm, cũng không rành những chuyện này, ngồi im lặng cho đến khi tan tiệc.

Bà nội già rồi cần ngủ sớm nên bữa cơm tan sớm, Lang Dương Dương nhờ Lang Nguyệt chở về.

Trên đường, cậu mở điện thoại ra, hơn 20 tin nhắn chưa đọc.

Là của một đồng nghiệp cũ, cũng là một trong số ít bạn bè của Lang Dương Dương - Vương Chí Quân, anh ta lại chia tay.

Lý do chia tay là anh ta tưởng đó là tình yêu nhưng người kia lại coi anh ta là bạn tình, tim đau khổ cái giới này không có tình yêu thật sự.

Lang Dương Dương an ủi vài câu, trong lòng không có xao động.

Mỗi năm anh ta phải như thế 5, 6 lần, mỗi lần kéo dài hai tháng.

Ngay cả chó an ủi cũng chịu hết nổi cường độ đau khổ vì chia tay kiểu này.

"Dương Dương."

Lang Dương Dương cất điện thoại, quay sang nhìn Lang Nguyệt đang lái xe: "Cậu biết mình là đồng tính từ lúc nào?"

Lang Dương Dương: "Chắc tầm cấp hai, thực ra tiểu học đã có dấu hiệu rồi."

Lang Nguyệt: "Sớm vậy á?"

Lang Dương Dương: "Ừ, em chưa từng thích bạn nữ."

Thấy Lang Nguyệt nhíu mày, Lang Dương Dương hỏi chị có chuyện gì không?

Lang Nguyệt chỉ lắc đầu, không nói gì.

Chớp mắt đã đến cuối tuần.

Tối thứ sáu, Lang Dương Dương thức đêm chuẩn bị nguyên liệu dùng cho ngày hôm sau, làm bánh quy đến gật gù ngủ gục.

Vì xét đối tượng là trẻ nhỏ nên cậu cố gắng dùng nguyên liệu tự nhiên, đảm bảo thời hạn tươi ngon nhất có thể.

Lúc Trang Thạc đến, Lang Dương Dương vẫn còn cúi mặt gói bánh cốc giấy trong phòng nướng.

Trẻ con thích đồ đẹp đẽ, các hình dáng trang trí trên bánh cốc không được phá hỏng, phải cẩn thận gói ghém.

"Lẽ ra phải chuẩn bị hộp lớn trước." Lang Dương Dương lẩm bẩm.

"Cần tôi giúp gì không?"

Lang Dương Dương ngẩng đầu lên, thấy Trang Thạc đứng ngoài cửa phòng nướng, mặc áo sơ mi kẻ và áo khoác da.

"Anh đến rồi à."

Cậu không để ý mình đang có chút bột mì dính trên mũi, khuôn mặt đỏ ửng bởi hơi nóng từ lò nướng, mặc áo choàng trắng của đầu bếp trông thật đáng yêu và dịu dàng.

Ánh mắt Trang Thạc say đắm, mặt cũng đỏ lên, cười cúi đầu xuống.