Chương 15

Vừa đến cửa, bên giao hàng cũng vừa tới, là một chiếc xe tải nhỏ. Lang Dương Dương vơ vội chiếc áo khoác còn để trong cửa hàng mặc vào rồi bắt đầu bốc hàng.

Chủ yếu là mấy bao bột nặng, Lang Dương Dương và Du Du hối hả kiêng qua kiêng lại năm, sáu chuyến mới xong.

"Cảm ơn anh tài xế, vất vả rồi." Lang Dương Dương đưa anh tài xế một ly nước ép của cửa hàng.

Tài xế lái xe rời đi, áo làm việc của Lang Dương Dương cũng dính đầy bụi.

Cậu đứng trước cửa hàng duỗi cái eo sau khi trải qua một hồi cực nhọc của mình, tay vươn lên trên không thì ngước mắt nhìn thấy một người quen ở bên kia đường.

Người quen này vừa gặp sáng nay.

"Sao anh lại đến đây?" Lang Dương Dương hạ tay xuống.

Dường như đây là lần thứ hai lần cậu nói câu này trong một ngày.

Trang Thạc ngồi trên ghế lái: "Tôi đi ngang qua đây."

"Vậy à."

"Ừ."

Sau bốn câu đối thoại khô khan, dường như không còn gì để nói.

Hai người nhìn nhau qua con đường một lúc lâu.

"Vào trong ngồi chút không?"

"Tôi về trước đây."

Hai người đồng thanh nói.

Trang Thạc: "Trang trại có việc."

Lang Dương Dương: "Vậy lần sau có dịp qua ngồi chơi nhé."

"Cậu làm bánh ngọt phải không?" Trang Thạc hỏi.

Lời vừa dứt, bốn năm chiếc xe lao nhanh qua khiến Lang Dương Dương không kịp trả lời, sợ Trang Thạc phải đợi lâu.

Xe qua hết, Trang Thạc im lặng chờ đợi.

Lang Dương Dương: "Vâng, tôi làm bánh ngọt và bánh mì, barista là một cô gái khác."

Trang Thạc: "Bao lâu thì các cậu giao hàng một lần?"

Lang Dương Dương không hiểu tại sao anh hỏi vậy, trả lời: "Thường một tuần một lần."

"Vậy tôi đi trước đây."

"Vâng, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Trang Thạc lái xe rời đi, Lang Dương Dương nhìn theo đuôi xe biến mất trên con đường quanh núi, tiếp tục hoàn thành động tác duỗi gân cốt chưa xong lúc nãy.

Đang duỗi lưng quay lại thì thấy có hai người dán mặt vào cửa kính.

Là Du Du và nhân viên thời vụ Hiểu Vân đang nở nụ cười hóng chuyện.

"Anh Dương, đó là ai vậy?" Du Du đẩy cửa chạy ra.

Hiểu Vân dựa cửa, chờ đợi câu trả lời.

Lang Dương Dương không định giấu giếm, nói thẳng: "Đối tượng xem mắt."

Du Du: "Là người dì hai giới thiệu cho anh à?"

"Ừ, trước đó đã gặp mặt rồi." Lang Dương Dương nói rồi đi vào trong.

Du Du đuổi theo, tinh thần tìm hiểu bừng lên: "Trông hơi dữ nhỉ, cao lớn ghê ha? Anh cảm thấy thế nào?"

Câu hỏi liên tiếp của Du Du giáng xuống đầu Lang Dương Dương, dù cậu không muốn giấu diếm nhưng cũng chẳng thích tâm sự chuyện này.

"Có khách kìa." Thấy khách vào, Lang Dương Dương nhanh chóng chuồn vào phòng làm bánh.

Hôm nay có khách đặt tiệc sinh nhật cuối tuần, cần làm một chiếc bánh lớn, cùng bánh cupcake, macaron và bánh ngàn lớp còn có một số bánh quy hình con giáp, đầu tiên phải chuẩn bị sẵn nguyên liệu đã.

Khách hàng đặt bánh là một người mẹ trẻ, đặt bánh làm sinh nhật sáu tuổi của con gái, nói là mời các bạn cùng lớp tới chơi.

Khi trao đổi với cô ấy, Lang Dương Dương có thể cảm nhận được cô ấy rất để tâm đến sinh nhật của con gái, nào là con gái thích gì, trẻ con bây giờ thích gì, nào là màu sắc bánh cần hợp với bộ váy công chúa con gái sẽ mặc trong bữa tiệc.

Lang Dương Dương rất thích những đơn đặt hàng như thế này.

Cậu ngồi trên ghế cao trong bếp, dùng bút chì vẽ phác thảo chiếc bánh lên giấy.

Cả buổi chiều gần như cậu chỉ ở trong bếp, lúc chạng vạng mới hoàn thành ý tưởng, phác thảo bánh xong, gửi cho khách xem.

Khách hàng rất hài lòng, cô ấy nói vượt quá mong đợi của mình, con gái cô cũng rất thích.

Lang Dương Dương nói cảm ơn.

Khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Lang Dương Dương mới nhớ ra còn một vấn đề quan trọng chưa hỏi.

"Xin hỏi tiệc sinh nhật tổ chức ở đâu vậy? Tôi cần sắp xếp cách giao hàng."

"Xa lắm, ở trang trại Nam Khê."

"Trang trại Nam Khê?"

"Đúng rồi, cậu biết chỗ đó chứ?"

Khóe miệng Lang Dương Dương vô thức nhếch lên: "Biết chứ."

Trang trại Nam Khê, chính là trang trại của Trang Thạc.

Lang Dương Dương suy nghĩ, có nên nói với anh về chuyện mình cuối tuần sẽ giao hàng tới trang trại của anh ấy hay không.

Nói cũng bình thường, không nói cũng bình thường thôi, chỉ giao hàng tới, bày biện bàn ngọt rồi đi, cũng không ở lại tham gia tiệc.

Đang phân vân thì điện thoại reo lên.

Là tin nhắn Wechat của Trang Thạc.

Trang Thạc: [Cuối tuần trang trại có người thuê chỗ tổ chức tiệc, vừa nói chuyện xác nhận với khách, họ nói đặt bánh ngọt và món ngọt ở cửa hàng cậu.]

Lang Dương Dương: [Em cũng mới trao đổi xong với cô ấy, vừa biết thôi.]

Trang Thạc: [Thật tuyệt.]

Tuyệt? Tuyệt chỗ nào?

Dĩ nhiên Lang Dương Dương không hỏi thế, nhưng cũng không biết phải trả lời thế nào.

May mắn là Trang Thạc lại nhanh chóng gửi tin nhắn tiếp theo.

Trang Thạc: [Lúc đó cậu sẽ vận chuyển thế nào?]

Lang Dương Dương: [Thuê xe nhỏ chở đi, chuẩn bị thêm túi đá.]

Trang Thạc: [Tôi đến đón cậu, trang trại có xe làm lạnh nhỏ.]

Có vẻ anh ấy không hỏi ý kiến của cậu.

Lang Dương Dương không thích lắm cách giao tiếp kiểu này.

Chưa kịp trả lời, Trang Thạc lại gửi tin nhắn tiếp:

Trang Thạc: [Ý tôi là nếu cậu cần thì tôi sẽ đón, vì từ cửa hàng cậu đến trang trại khá xa, nghe khách nói hàng nhiều.]

Vẻ lạnh lùng trong mắt Lang Dương Dương tan biến.

Có lẽ, có thể do anh ấy quen cách nói chuyện như vậy.

Lang Dương Dương trả lời: [Vậy làm phiền anh rồi.]

Đến lúc đó trả anh ấy tiền vận chuyển là được, coi như nước đổ vào ruộng người.