Chương 14

Do sở thích và nghề nghiệp, não Trang Thạc đã bắt đầu suy nghĩ cách làm thế nào để sân vườn trở nên đẹp đẽ.

"Mới về được một thời gian ngắn nên chỉ dọn dẹp sơ sơ trong nhà, bếp ở đây." Lang Dương Dương đi trước chỉ đường cho Trang Thạc vào.

Căn bếp khá đơn giản ấm cúng, Lôi Công thấy người lạ thì vẫy đuôi chạy tới ngửi quanh.

Trang Thạc đứng yên, nhìn Lang Dương Dương: "Chó của cậu à?"

Lang Dương Dương: "Ừ, nó tên là Lôi Công."

Nói xong cậu vội gọi Lôi Công: "Lôi Công, qua đây!"

"Không sao, tôi không sợ chó, trên người tôi có mùi chó, để nó ngửi quen." Trang Thạc cũng nuôi chó, biết tập tính của chó con.

Lôi Công là chú chó to tám mươi ký lô, màu lông đen nhánh, thường quanh quẩn chân người ngửi tới ngửi lui khiến nhiều người rất sợ, nhưng lúc này đây khi nó vây quanh người đàn ông cao to mặc quần yếm, mang boot vàng lại trông rất hài hòa.

Ngửi hai vòng, Lôi Công xác định người này không nguy hiểm, thân thiện vẫy đuôi thè lưỡi.

"Chó ngoan." Trang Thạc rất tự nhiên đưa tay cho nó ngửi, rồi vuốt đầu nó.

Lang Dương Dương đứng bên cạnh xem cả quá trình, trong nhà chưa bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ ảo của bầu trời ngày mưa thấp thoáng chiếu vào, biểu cảm của Lang Dương Dương ẩn trong ánh sáng mờ mờ, lúc chớp mắt, mi dài khẽ rung động, như đang xúc động vì điều gì đó.

"Tôi vào xem bếp trước nhé?"

"Hả?" Lang Dương Dương giật mình, ngước nhìn Trang Thạc, nở nụ cười lịch sự: "Được, ở đây."

Hai người đi vào bếp, chú chó to đen cũng lẽo đẽo theo sau.

Căn bếp của ngôi nhà cũ này rất rộng rãi, có lẽ khi xây nhà chủ trước tưởng tượng ra sau này sẽ có một gia đình đông đúc sinh hoạt.

Kết cuộc dù không như mong đợi nhưng nhà bếp rộng rãi lúc sử dụng rất thuận tiện.

Lang Dương Dương bật đèn chỉ cho anh hiện tượng bếp ga không thắp được.

Trang Thạc gật đầu: "Để tôi xem nào."

Trang Thạc thử bật bếp hai lần rồi thành thạo tắt van khóa ga chính, kiểm tra ống dẫn và các công tắc.

"Ống dẫn không có vấn đề gì, chắc là vị trí kim lửa bị lệch, năm phút là sửa xong."

Nói rồi anh quỳ xuống, lục lọi trong hộp dụng cụ mà anh mang theo.

Lang Dương Dương: "Tôi đi pha nước cho anh."

Trang Thạc đồng ý, Lang Dương Dương chạy ra pha nước, đi ngang ghế sofa thấy có hai chiếc áo khoác liền vớ lên ném vào phòng ngủ.

Ra pha nước, đứng bên máy lọc nước, cậu lại thấy trên tủ ti vi phủ một lớp bụi mỏng, lập tức cầm khăn ướt lau sạch.

Tiếp theo là bình hoa khô héo trên bàn trà, một mẩu giấy vụn không biết từ đâu rơi xuống ở góc tấm thảm.

Thật kinh khủng.

Lang Dương Dương cầm ly nước.

Thường ngày cậu cảm thấy mình khá sạch sẽ ngăn nắp mà, sao bỗng dưng nhà cửa lại thế này.

Hay vì sống một mình nên cậu vô thức bỏ qua những chi tiết nhỏ như vậy? Hay do ham chơi, hưởng thụ nên vô thức phớt lờ những điều đó?

Lang Dương Dương cúi đầu, mím môi.

"Xong rồi." Trang Thạc nói.

Lang Dương Dương giật mình: "Cảm ơn anh, uống nước đi."

Trang Thạc đưa tay ra: "Đợi một lát, tay tôi đang dơ, cậu xem thử đã được chưa."

Cậu vặn nhẹ công tắc bếp ga, ngọn lửa màu xanh nhạt rung rinh bùng lên.

"Cảm ơn anh."

"Không có gì."

Trang Thạc thu dụng cụ lại, đi đến bồn rửa tay bấm nước rửa tay.

Thật là thô ráp.

Lang Dương Dương len lén cười sau lưng anh.

Bản thân cậu thì không bao giờ bấm nước rửa tay để rửa đâu.

Rửa tay xong, Trang Thạc lau tay vào quần áo mình, cuối cùng cầm lấy ly nước từ tay Lang Dương Dương.

"Ra phòng khách ngồi chút đi." Lang Dương Dương nói.

Ban đầu cậu cảm thấy bếp nhà mình rộng rãi lắm, nhưng với chiều cao một mét chín của Trang Thạc, căn bếp bỗng trở nên chật chội.

Trang Thạc một hơi uống cạn ly nước: "Không cần đâu, tôi còn việc ở Cục Công thương phải xong trước buổi sáng nên phải đi ngay đây. Tạm biệt nhé."

"À... vậy được."

Lang Dương Dương không biết anh từ chối vì phép lịch sự hay anh thực sự bận, cậu do dự không biết có nên tiễn anh không.

Nhưng Trang Thạc đã quyết đoán bước ra cửa: "Không cần tiễn, cậu vào nghỉ đi."

Lang Dương Dương đứng trong nhà: "Được, cảm ơn anh."

Trang Thạc nhẹ gật đầu, rồi quay người rời đi.

Giống thợ sửa chữa hơn thợ sửa chữa nữa.

Sau khi Trang Thạc đi, Lang Dương Dương đứng trong sân một lúc, đầu óc nghĩ ngợi lung tung.

Chẳng hạn như sửa lại trần nhà bị ẩm mốc trong phòng ngủ, hoặc tối nay có thể mạnh tay nấu hẳn ba món ăn, hoặc uống rượu xem phim gặp cảnh hài hước có thể quay sang người bên cạnh chia sẻ.

Khuôn mặt người bên cạnh mà cậu quay sang nhìn thấy chính là của Trang Thạc.

Lang Dương Dương không cảm thấy mình thích anh, chỉ là anh vừa xuất hiện trong nhà mình, lại giúp mình sửa chiếc bếp ga đã hỏng vài ngày.

Vì vậy, việc não cậu tự động thay thế bằng hình ảnh của anh trong những suy nghĩ kia là việc bình thường.

Bếp ga sửa xong nhưng cậu chưa mua đồ ăn, thế nên Lang Dương Dương ra ngoài dắt chó đi dạo rồi giải quyết cơm trưa ở ngoài.

Dắt chó đi dạo xong lại dọn dẹp nhà cửa một chút, quay qua quay lại đã hết giờ nghỉ trưa, Lang Dương Dương lên đường ra cửa tiệm, Du Du nói bên giao hàng sắp giao hàng tới rồi.

Một đường bước nhanh tới cửa tiệm.