Chương 2

'Một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi vào một gia đình giàu có.'

Nghe có vẻ lãng mạn khi đứa trẻ đó còn là con gái.

Cô bé ấy sẽ là "Cô bé Lọ Lem" nếu như ở trong tiểu thuyết hay trong các chương trình Hàn Quốc.

Nhưng thực tế lại không được như vậy.

Sau khi mẹ tôi mất, được nhận nuôi vào ngôi nhà đó, tôi luôn bị hai người anh trai bắt nạt và quấy rối, những kẻ đột ngột xuất hiện khi cuộc đời tôi đang ở đáy vực.

Họ coi thường và lăng mạ tôi như một lẽ tự nhiên.

Những trò đùa ghê tởm của họ lên thức ăn của tôi diễn ra hằng ngày. Khi đến trường, họ làm cuộc sống của tôi thêm khốn khổ khi biến tôi thành mục tiêu số 1 để bắt nạt.

Đó là vì thằng anh hai và tôi gần bằng tuổi nhau nên tôi phải chịu đựng anh ta suốt một năm trong trường.

Ngay cả khi tên đó đã tốt nghiệp, tôi cứ nghĩ mọi thứ sẽ ổn hơn nhưng chẳng có gì thay đổi.

Người vợ cả của cha tôi qua đời vì một căn bệnh, điều đó đã khiến gia đình suy sụp. Khi bà ấy mất thậm chí tôi còn chưa ra đời.

Mặc dù vậy, hai người anh điên rồ đó đã đổ lỗi cho tôi như thể tôi là người đã gϊếŧ mẹ của họ.

Họ đối xử với tôi tệ đến nỗi đôi khi tôi cảm thấy bối rối. Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi thật sự là người đã gây ra căn bệnh và khiến mẹ của họ chết.

Sống trong ngôi nhà đó, trông tôi còn thảm hại hơn cả một người ăn xin.

Tôi thích cuộc sống trước đây của tôi khi ở cùng mẹ cho dù chúng tôi chỉ ở trong một căn nhà chật hẹp.

Tôi đã bị sụt cân trầm trọng, các vết thương, vết bầm tím ngày một tăng lên, tỉ lệ nghịch với cân nặng của tôi.

Còn cha tôi, cái người đã mang tôi đến ngôi nhà đó thậm chí còn không thèm đoái hoài gì đến tôi.

'Tại sao lại đưa tôi đến đây khi mà ông còn không hề quan tâm tới tôi? Chỉ cần đem tôi đến trại trẻ mồ côi là được rồi.'

Tuy nhiên chẳng ai thèm quan tâm đến những lời phàn nàn và giận dữ của tôi.

Đối với tôi, sống trong sự hắt hủi của một người cha đơn thân tốt hơn hết là không nên có hy vọng gì.

Tôi sẽ rất hận bản thân nếu như mình mong đợi sự quan tâm từ những con người đối xử với tôi còn tệ hơn một con thú hoang.

Tôi không có một xu dính túi hay một nơi ở nào nếu tôi rời khỏi ngôi nhà đó. Nên tôi phải học thật chăm chỉ để có được tấm bằng tốt nghiệp.

Và cuối cùng tôi cũng được nhận vào một ngôi trường đại học danh tiếng.

Tôi cố gắng như vậy không phải vì tôi muốn được bọn họ công nhận mà chỉ vì tôi muốn thoát khỏi ngôi nhà địa ngục đó.

Vào cái ngày họ thông báo danh sách trúng tuyển, khi vừa bước chân vào nhà, lần đầu tiên trong đời, tôi chạy đến bên cha tôi với một nụ cười rạng rỡ: "Cha! Nhìn này! Con đã đậu rồi!"

"Thì sao? Lý do gì mà mày đến gặp tao?"

Không một lời chúc mừng đến từ ông. Mà tôi cũng không quan tâm lắm vì tôi chả mong đợi gì từ ông ta.

"Hãy cho tôi được dọn ra ở riêng. Tôi muốn sống ở gần trường đại học như mong đợi của mình. Ít nhất đây là điều mà ông có thể làm cho tôi."

Ông ta cau mày trước yêu cầu đột ngột của tôi.

Nhưng điều này cũng có lợi cho họ mà?

Đứa trẻ mà họ ghét giờ đây lại nói muốn ra ở riêng. Làm sao mà họ không vui cho được?

"Được thôi."

Kế hoạch thoát khỏi ngôi nhà đó đã diễn ra suôn sẻ mà không gặp vấn đề gì.

Nhưng cha tôi đã làm một hành động ngu ngốc. Ông ta bàn giao yêu cầu của tôi cho thằng anh cả khốn nạn, người sau này sẽ làm chủ gia tộc và thừa kế công ty. Vì thế, tôi phải sống ở một nơi đầy bụi và nấm mốc. Nhưng chẳng sao cả.

Mọi thứ đều làm tôi hạnh phúc sau khi rời khỏi ngôi nhà chết tiệt đó.

Tôi có thể quên đi những tháng ngày tăm tối khi còn học cấp hai và cấp ba, và có thêm nhiều người bạn mới. Và nhờ những người bạn ấy mà tôi có cơ hội để biết về cái game đó.

"[Dự án tình yêu của tiểu thư]? Cái quái gì vậy? Nghe thật trẻ con."

Đó là một game phổ biến dành cho giới trẻ và kể cả những người bạn của tôi.

Nhìn hình minh họa và tiêu đề thôi là tôi có thể đoán được đó là loại game gì.

Tôi không hứng thú với cái game đó. Nhưng ở trường, mọi người đều nói về nó. Nên vì tò mò tôi đã tải game ấy xuống và xem thử.

Hôm đó tôi lại được nghỉ nên tôi cũng có nhiều thời gian.

Game này được chia thành hai chế độ: bình thường và khó.

"Bình thường"

Không do dự, tôi nhấp vào chế độ thường. Tôi định đi ngủ sau khi chơi vài chương đầu.

Game mở đầu với một video giới thiệu nhân vật.

[Bị thất lạc gia đình vì một tai nạn đáng tiếc, cô con gái út Yvonne của gia đình công tước đã trở về và lấy lại tước vị của mình.]

Câu chuyện bắt đầu với một nhân vật nữ có vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng bước lên sân khấu cùng BGM nhẹ nhàng.

(*BGM - Back Ground Music: nhạc nền)

Tôi nghĩ cái game này chẳng có gì đặc biệt ngoài hình minh họa trông khá đẹp.

Nắm bắt trái tim của các nhân vật nam chính bằng cách tăng độ hảo cảm của họ về bạn. Trong quá trình đó, bạn sẽ phải chống lại nhân vật phản diện, đồng thời tăng sự giàu có và danh tiếng của bản thân. Cuối cùng, bạn sẽ nhận được lời tỏ tình từ nhân vật nam chính có độ hảo cảm cao nhất.

"Ồ. Thú vị đây."

Cái game nghe có vẻ trẻ con này thật ra khá hay. Nó có một cốt truyện độc đáo và phức tạp. Có rất nhiều cách giải quyết vấn đề mà khiến bạn không cảm thấy chán. Và hệ thống của nó cũng rất cao cấp.

Thêm vào đó, tôi còn bị cuốn hút bởi đồ họa của game, nó trông rất đẹp và có hồn.

Ngoài ra, câu chuyện này có phần giống với cuộc đời của tôi, vì vậy tôi càng hứng thú với nó hơn.

Trong số những nhân vật nam có hai người anh trai của nữ chính.

Câu chuyện lấy bối cảnh ở ngôi biệt thự nhà công tước. Lúc đầu, hai người anh không chào đón cô em gái bỗng dưng xuất hiện này, mà lại luôn bắt nạt cô.

'Tương tự như những gì tôi đã phải trải qua.'

Mặc dù sự đối xử mà tôi nhận được so với nữ chính khác xa như bầu trời với mặt đất.

Một thời gian sau, những người anh cũng cảm thấy tội lỗi khi bắt nạt cô em gái của mình. Từ đó, nữ chính đã chiếm lấy trái tim của họ từng chút một. Và họ đã đắm chìm vào tình yêu của nữ chính.

Còn tôi, người chơi game này chỉ vì tò mò cũng đang đắm chìm vào nó.

Kết thúc game một cách dễ dàng, mặc dù tôi chỉ mới chơi nó lần đầu.

Tôi đồng ý là cái game này khá vui. Tuy nhiên ở chế độ thường, nó lại khá dễ so với người mới bắt đầu như tôi.

Mới đầu game, độ hảo cảm của các nhân vật nam chính đã là 30%. Tôi còn nghĩ rằng đây là chế độ dễ, chứ không phải chế độ thường nữa rồi.

Sau 3 tiếng, tôi cũng đã hoàn thành ending của tất cả nhân vật nam.

Sau đó, một khung chữ hiện lên trên màn hình có ghi 'Kết thúc ẩn' với một cái khóa phía trên.

"Một trăm ngàn won?! Điên rồi à? Sao mà đắt thế?"

Để mở khóa được 'kết thúc ẩn', bạn cần phải trả số tiền 100 000 won hoặc hoàn thành chế độ khó cho từng nhân vật nam chính.

"Chết tiệt. Đã nửa đêm rồi."

Nghĩ về những buổi học vào sáng sớm, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm.

"Ahhh, sao cũng được! Mình phải mở được kết thúc ẩn!"

Có lẽ tôi đã phát điên rồi, cái game này đã điều khiển tôi. Trước đây tôi chưa bao giờ như thế này.

Tôi nhấn vào nút chế độ khó một cách phấn khích.

Một video khác được phát ra cho phần mở đầu với BGM không còn nhẹ nhàng như ở chế độ thường.

"Ồ, nhân vật chính đã đổi thành cô ấy."

Trong chế độ này, nữ chính lại là nhân vật phản diện ở chế độ thường - tiểu thư giả tạo của gia đình công tước.

Cốt truyện lần này diễn ra trước khi nữ chính ở chế độ thường xuất hiện. Ở chế độ khó, đây như là một game có cốt truyện hoàn toàn khác.

"Có lẽ đây là lý do tại sao game này lại phổ biến như vậy."

Nhân vật nữ chính xuất hiện với đồ họa chi tiết làm tôi không còn buồn ngủ chút nào.

Hệ thống trò chơi độc đáo, không giống với bất kỳ game nào khác. Điều này khiến tôi càng thêm hứng thú.

Nhân vật phản diện xấu xa luôn đối xử ác độc với nữ chính thiên thần trước đây, giờ phải đi chiếm lấy trái tim của những nhân vật nam chính.

Tôi cảm thấy hào hứng và phấn khích mà tôi còn không rõ tại sao.

Tôi bắt đầu cốt truyện của chế độ khó. Tôi khá tự tin vì tôi đã hoàn thành hết các chặng ở chế độ thường.

Mặc dù đây là chế độ khó, nhưng tôi nghĩ nó cũng chỉ khó hơn một chút thôi.

Tuy nhiên, tôi đã lầm.

"A! Tại sao tôi lại chết chứ!?"

Đúng như cái tên của nó, chế độ lần này thực sự rất khó nhằn. Nữ chính ngay từ đầu đã là nhân vật phản diện, vì thế rất khó để tăng độ hảo cảm.

Không chỉ vậy.

Chỉ một sai sót thôi, tất cả độ hảo cảm mà tôi khó khăn lắm mới dành được đều tụt xuống 0%.

Nó không 'game over' một cách bình thường, mà toàn kết thúc với đủ kiểu chết đối với nữ chính ở chế độ khó này.

"Tại sao nó phải khó một cách kinh khủng như thế?"

Dù chỉ là đồ họa, nhưng nó rất thực tế và tàn nhẫn. Tôi cau mày nhìn cảnh nữ chính bị hoàng thái tử chém đầu.

"Cái game điên rồ này..."

Tôi đã "chết" nhiều lần dù đã đưa ra những lựa chọn sau khi cân nhắc rất kĩ càng.

Cái hệ thống này khiến tôi thất vọng tràn trề. Rốt cuộc nhà sản xuất đã nghĩ gì mà lại làm chế độ này khó như vậy?

Tôi "chết" nhiều đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng mỗi khi chơi cái game này.

"Làm ơn hãy để tôi sống một lần đi mà!"

Lúc đầu, mục tiêu của tôi là mở khóa 'kết thúc ẩn', tuy nhiên nó đã bị lãng quên từ lâu. Tôi cần phải thấy nhân vật phản diện đáng thương này được sống hạnh phúc với ít nhất một nam chính.

"Chính tác giả là người đã biến cô ấy thành nhân vật phản diện. Thành thật mà nói, cô ấy không có tội gì cả!"

Không giống với nhân vật nữ chính ở chế độ thường, cho dù tôi có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa thì cô ấy vẫn luôn nhận được tình yêu thương của mọi người. Còn nhân vật phản diện, cho dù cô có cầu xin tình yêu thương đến mức nào đi chăng nữa thì thứ cô nhận được lại chỉ có sự ghẻ lạnh, giống với tôi trước đây.

"Dù sao đi chăng nữa, mình phải biết được cái kết."

Một lần nữa, tôi lại bị gϊếŧ bởi hai tên anh trai khốn nạn.

Tiếng nghiến răng của tôi vang vọng cả phòng. Tôi không nhớ tôi đã "chết" bao nhiêu lần.

Hai bàn tay đang siết chặt điện thoại của tôi run lên. Tôi nghĩ rằng tôi đã trở nên quá nhạy cảm và xúc động chỉ vì cái game này. Nhưng tôi vẫn không thể ngăn ngón tay mình ấn vào nút 'chơi lại'.

Tôi bắt đầu lại lần nữa.

Tôi chọn từng câu trả lời một cách thận trọng. Độ hảo cảm của các nam chính tăng một cách chậm rãi và tôi dần nhận được tiền bạc và danh tiếng.

"Aaa!! Tại sao!? Tại sao!?!"

Tôi lại "chết".

Tôi bực mình đến mức tôi đã nghĩ rằng mình nên tiến tới 'kết thúc ẩn' bằng việc trả tiền.

Nếu mục tiêu của nhà sản xuất là khiến người chơi trả tiền thì họ đã thành công rồi đấy. Vì họ đã khiến tôi - một người yêu tiền như mạng sống lại muốn trả tiền cho cái game này.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn kiên quyết không sử dụng tiền của mình. Nhưng cả đêm, tôi như ngồi trên đống lửa chỉ để thấy cái kết hạnh phúc cùng với một trong các nam chính.

Chết và bắt đầu lại.

Chết, bắt đầu lại.

Chết,

Chết,

Và lại chết.

Tôi cứ "chết" mãi cho đến khi mặt trời mọc. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể hoàn thành được bất kỳ ending nào của các nhân vật nam chính.

"Chết tiệt, một lần nữa..."

Khi sắp nhấn vào nút 'chơi lại', không thể chịu đựng được nữa, tôi ngất đi với chiếc điện thoại còn đang cầm trên tay.

Và khi tôi tỉnh lại thì...

"Penelope Eckart."

Người đàn ông với một thanh dài cùng với dòng chữ màu trắng lấp lánh ghi [Độ hảo cảm: 0%] ở trên đầu.

"Ta sẽ tước đi họ Eckart của cô trong một khoảng thời gian."

Tôi đã trở thành nhân vật phản diện trong cái game mà tôi chưa bao giờ thấy được kết thúc.