Chương 3

"Tiểu thư, xin hãy thức dậy."

Tôi nghe thấy ai đó như đang thì thầm bên tai mình.

Mặc dù tôi rất dễ ngủ nhưng chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể làm tôi tỉnh giấc.

Tôi đã mất ngủ cả đêm, tôi không thể tin vào những gì xảy ra hôm qua. Tôi hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ, rằng khi thức dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

"Tiểu thư."

Giọng nói cung kính ấy lại vang lên.

'Cô ta gọi mình à?'

Nếu tôi nhớ không lầm thì kể từ khi hai người đàn ông với đôi mắt xanh rời đi, trong phòng chỉ còn lại mình tôi.

Vì thế, người được gọi là "tiểu thư" chỉ có thể là tôi.

"..."

Tôi vẫn còn chưa tỉnh ngủ nên không thể trả lời lại ngay lập tức.

Được một lúc, tôi nghe thấy âm thanh xào xạc phát ra từ phía sau. Nhờ vậy mà tôi đã tỉnh táo hơn. Tôi lấy sức để chuẩn bị ngồi dậy khỏi giường.

Bỗng, một cơn đau như sét đánh truyền đến cánh tay tôi đang để ở bên ngoài chăn.

"A!"

Tôi lập tức mở to mắt.

Tôi bật dậy, đá chỗ chăn trên người đi. Tôi kéo tay áo lên để kiểm tra cánh tay của mình.

"Đ... đây là..."

Tôi đã bị sốc khi nhìn thấy da thịt của mình dưới lớp áo ngủ màu xanh da trời.

Cánh tay gầy gò của tôi chi chít những vết bầm tím do vết kim đâm gây ra. Trên đó vẫn còn vài giọt máu.

"Cuối cùng tiểu thư cũng tỉnh rồi."

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên phía bên kia giường. Tôi quay đầu về hướng phát ra âm thanh. Đó là một cô gái có mái tóc màu nâu với những đốm tàn nhang trên mặt. Cô ta là một hầu gái. Trong các trò chơi, những người giúp việc không được vẽ một khuôn mặt rõ ràng và tất cả đều mặc trang phục hầu gái. Và cô gái đứng trước mặt tôi cũng vậy.

Tôi không biết cô ta đã giấu cây kim mà cô ta dùng để đâm tôi ở đâu, vì trong tay cô ta không cầm gì cả.

Cô ta nhìn tôi với khuôn mặt khinh bỉ xen chút thỏa mãn.

'Cô ta bị gì vậy, sao lại làm điều này với một người chẳng đυ.ng gì đến cô ta!'

Tôi định mở miệng để chất vấn.

"...!"

Tuy nhiên, tôi không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

'Chết tiệt!'

Khi tôi chỉ lườm cô ta mà không nói gì, cô ta lại làm như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi đã chuẩn bị nước tắm cho người nên hãy tắm rửa trước, thưa tiểu thư."

Một nụ cười xấu xa hiện trên mặt cô ta khi cô ta đang dọn dẹp giường ngủ. Có vẻ như cô ta đã quen với việc hành hạ cơ thể của tôi.

Tôi ngồi yên, cắn môi nhưng vẫn phải vào phòng tắm do sự ép buộc của cô ta.

Người hầu gái nói với tôi rằng cô ta đã chuẩn bị nước tắm, nhưng thứ duy nhất có trong phòng tắm chỉ là một cái xô chứa đầy nước lạnh. Nó lạnh đến mức tôi chỉ nhúng một ngón tay vào mà đã nổi hết da gà.

'Tôi không mong cô sẽ hầu hạ tôi tắm rửa nhưng cũng đâu cần phải quá đáng như vậy.'

Có những câu chuyện mà nhân vật phản diện bị đối xử rất tệ, nhưng chưa có ai bị như thế này cả.

Từ những thứ mà tôi phải trải qua buộc tôi phải thừa nhận rằng tôi đã chuyển sinh vào trò chơi.

Một lần nữa, tôi kéo tay áo lên, lộ ra những vết sẹo với những vệt máu khô chi chít cánh tay, tôi bật khóc.

'Sao lại như vậy, những điều này đâu có xuất hiện trong game..."

Đột nhiên, một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi.

Đó là hình ảnh của nhân vật phản diện trong chiếc váy hở vai.

Không giống với những hình ảnh khác, những bức đồ họa kia không có bất kỳ lỗi nào dù là nhỏ nhất. Nhưng ở hình ảnh của nhân vật phản diện lại xuất hiện một vài chấm nhỏ trên cánh tay.

'Chết tiệt! Mình chỉ nghĩ đó là những vết bớt.'

Nếu không phải vết bớt thì có lẽ đó là một chi tiết quan trọng nào đó trong cốt truyện mà mình chưa thể mở khóa... Nhưng ai ngờ đó lại là vết tích của việc bị hành hạ cơ chứ.

Thật khó tin, nhưng một lần nữa tôi phải ngạc nhiên về độ chi tiết của cái game đó.

"Tiểu thư, bữa sáng đã được chuẩn bị. Người đã xong chưa?"

Người hầu gái hối thúc tôi bên ngoài phòng tắm.

'Ugh, cô ta thật đáng ghét.'

Mặc dù rất khó chịu, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi lại nhúng tay vào xô nước lạnh cóng.

Đối với tôi - người phải chịu đựng những thằng anh khốn nạn trong nhiều năm thì điều này chẳng là gì cả.

Dù sao tôi cũng là nhân vật phản diện, vì vậy khi tôi còn ở đây, tôi muốn đâm vài vết kim trên con khốn đó như khi cô ta đã làm với tôi.

Nhưng tôi vẫn cần thêm thời gian để điều tra mọi việc. Vì bây giờ, tôi còn không thể nói những gì mình muốn.

Tôi bước ra khỏi phòng tắm, lấy khăn lau khô mặt. Tôi thấy một số thức ăn để trên bàn như ả hầu gái đã nói.

Có vẻ như tôi phải ăn sáng trong phòng rồi. Vì lệnh cấm túc đã được đưa ra bởi con trai trưởng nhà công tước.

"Tiểu thư, mời ngồi."

Tôi bị kéo đi bởi người hầu gái và ngồi trên ghế. Tôi chẳng thể làm gì ngoài việc nhăn mặt.

Cái quái gì đây! Đúng là thức ăn đã được chuẩn bị, nhưng đây là thứ mà con người có thể ăn sao?

Trên dĩa là miếng bánh mì mốc xanh, kế bên là một bát súp đặc sệt màu xám, có cả những thứ 'không xác định' nổi lên trên.

"Tôi biết người đang đói, nên hãy mau ăn đi."

Ả hầu gái mỉm cười, thúc giục tôi mau ăn cái thứ trên bàn. Tôi nghiến răng lườm cô ta.

Một khung màu trắng hiện lên trước mắt tôi.

1. (Lật bàn) Cái quái gì đây? Ngươi điên à? Gọi đầu bếp đến đây ngay lập tức!

2.(Nhét thức ăn vào miệng người hầu gái) Ngươi bảo ta ăn những thứ mà ngay cả một con chó cũng không thèm? Vậy sao ngươi không ăn trước đi!

3. (Ăn)

Tôi đã thua hai lần lúc chơi ải này.

Khi tôi chọn số 1, những người giúp việc chạy đến chỗ công tước và tỏ vẻ tội nghiệp, tố cáo rằng tôi đã đối xử tệ bạc với họ. Thế là người con trai cả - người đã ra lệnh cấm túc cho tôi nghe được chuyện đó. Anh ta rất tức giận. Tên đó cấm mọi người cung cấp cho tôi bất kỳ giọt nước nào. Thế là tôi đã chết vì đói.

Lần chơi tiếp theo, tôi chọn số 2. Sau đó, người con trai thứ của công tước tình cờ đi ngang qua, kéo Penelope ra khỏi người hầu gái. Trong lúc đó, cô ấy bị đẩy mạnh, ngã xuống, chiếc nĩa rơi xuống và đâm vào cổ cô. Lần chết đó hết sức vô lý.

'Cuối cùng, chỉ còn một lựa chọn duy nhất.'

Cảnh này có lẽ là phân đoạn nói về mối quan hệ giữa nhân vật phản diện - giờ đã trở thành nhân vật chính với những người giúp việc trong biệt thự.

Tuy nhiên tôi, người không hề muốn nhìn thấy cảnh nhân vật chính bị ngược đãi đã bỏ qua ải này sau khi chết hai lần. Đó là vì còn cả hàng chục ải phía sau mà tôi cần phải vượt qua.

Bây giờ đây, không hề có nút 'quay lại' nào để tôi chọn ải mà mình muốn.

'M* nó...'

Tôi trừng mắt nhìn ả hầu gái đứng cạnh mình trong khi miễn cưỡng chọn số 3.

Vừa chọn xong, cơ thể tôi bắt đầu tự di chuyển. Tay tôi tự động cầm lấy cái muỗng, múc một miếng súp.

Có lẽ ý chí của bản thân không hề muốn ăn thứ này đã ảnh hưởng đến hành động của tôi. Tay cầm muỗng của tôi bắt đầu run lên. Những giọt súp màu xám rơi xuống bàn.

Nhưng cho dù ý chí của tôi có mạnh đến đâu, tôi cũng không thể ngăn cơ thể mình tự di chuyển.

Cuối cùng, cái muỗng với thứ súp ấy được nhét vào miệng tôi.

"Ugh."

Cảm giác ấm nóng của chất lỏng màu xám trên lưỡi. Đồng thời, mùi vị kinh khủng của nó tràn ngập miệng tôi.

Đây không phải là thức ăn. Đây là rác hữu cơ được nấu lên thì đúng hơn.

Đống súp đó chảy thẳng xuống cổ

họng tôi.

Người hầu gái nhìn tôi, cô ta không ngờ rằng tôi thực sự ăn cái đống đó.

'Ugh, mình nôn ra mất!'

Tôi bịt miệng lại, cố gắng quên đi cái vị vừa nãy.

'Mình nghĩ rằng ăn một muỗng là quá đủ rồi.'

Tôi sẽ không chết chỉ bằng việc ăn một muỗng rác hữu cơ đâu nhỉ? Thở phào nhẹ nhõm, tôi nghĩ mình đã qua ải thành công.

Nhưng tôi đã lầm.

Cánh tay cầm muỗng của tôi không hề dừng lại.

'Cái gì chứ-!'

Tôi vẫn phải tiếp tục ăn cái bánh mì mốc xanh và thứ súp xám xịt kia. Tôi không hề muốn như vậy.

Khuôn mặt của ả hầu gái tái mét khi thấy tôi tiếp tục ăn những thứ đó.

Cơ thể tôi cứ liên tục lặp đi lặp lại những hành động điên rồ như vậy cho đến khi người con trai thứ hai của công tước tình cờ bước vào.

"Cô đang làm gì vậy?"

"N... nhị thiếu gia Reynold!"

Ả hầu gái bắt đầu hoảng loạn vì sự xuất hiện đột ngột của tên đó.

"Khụ khụ!"

Nhưng tôi chẳng có thời gian quan tâm bọn họ. Tôi dùng hai tay che miệng mình lại. Tôi có cảm giác nếu như mình bỏ tay ra thì tôi có thể nôn bất cứ lúc nào.

'Tại sao tôi phải trải qua những điều này?'

Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều đau đớn từ hai tên khốn trong cái ngôi nhà địa ngục kia. Vậy mà giờ tôi lại phải hứng chịu những điều kinh khủng này một lần nữa ngay cả trong trò chơi.

"Ọe..."

Không chịu được nữa, tôi đã nôn hết những thứ rác hữu cơ kia ra.

Tôi khóc, khóc vì sự bất công và ghê tởm. Tôi rêи ɾỉ như vừa bị trúng độc.

Thấy vậy, tên anh trai tóc hồng tiến về phía tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

"Này, cô ổn kh..."

Đột nhiên anh ta im bặt. Có vẻ như anh ta đã bị sốc khi nhìn thấy những thứ ở trên bàn.

"Đây là..."

Bánh mì mốc xanh, bát súp xám xịt.

Không ai có thể nghĩ rằng đây là thức ăn được phục vụ cho một tiểu thư của gia đình công tước. Thậm chí thường dân cũng sẽ không ăn những thứ như thế này.

Nhìn số thức ăn đã vơi đi một nửa và cô em gái nhợt nhạt đang che miệng. Anh ta quay mặt lại, cău mày nhìn ả hầu gái.

"Này, cô vừa cho cô ta ăn cái gì vậy?"

"Nhị... nhị thiếu gia! Đ... đây là..."

Mặt ả hầu gái trở nên tái nhợt, cô ta run rẩy vì sợ hãi.

'Chắc anh ta bất ngờ lắm nhỉ.'

Làm sao mà anh ta ngờ rằng cái con người giả tạo luôn gây rắc rối này sẽ ăn thức ăn thối mà không kêu ca lời nào.

Thấy người hầu gái không nói gì, Reynold bỗng túm lấy cô ta.

"Thật là một sự sỉ nhục với gia đình công tước! Một kẻ giúp việc thấp kém lại dám làm điều này với chủ nhân của ngươi!"

"Nhị thiếu gia! Chỉ... chỉ là hiểu lầm thôi! Nhị thiếu gia!"

"Lập tức cút khỏi đây cho ta!"

"N... nhị thiếu gia!"

"Ta phải báo lại việc này cho cha và anh trai. Có ai ở ngoài không? Quản gia!"