Chương 18

'Nếu không phải chuyện đó...'

Tôi hỏi, liên tục nhìn phía trên đầu anh ta.

"Vậy thì...."

"Sao lại gọi ta là 'thiếu gia' nữa rồi?"

"...sao ạ?"

"Không có gì. Ta gặp cô không phải là để hỏi về chuyện hôm trước."

Derrick nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Ta đến để đưa cho cô thứ này."

Một tay anh ta cầm khay đồ ăn, tay còn lại cho vào túi áo.

Tôi mở to mắt trước thứ Derrick đưa cho tôi.

Đó là một chiếc khăn lụa nhỏ để quàng lên cổ.

"Đây là..."

"Cô không thể mang cái cổ đó đi khắp nơi được."

Anh ta nhìn thoáng qua cổ tôi, lẩm bẩm.

Cổ tôi vẫn còn đang quấn băng gạc.

Trái với tôi, người đang cố vui vẻ, khuôn mặt vô cảm của Derrick không có nổi một nụ cười.

"Mọi người đã đồn thổi rất nhiều khi cô trở về với chiếc khăn tay của một người đàn ông không rõ danh tính."

"..."

Tôi há hốc mồm khi nhìn đi nhìn lại chiếc khăn và Derrick.

Anh ta đang nói đến chiếc khăn tay mà Vinter đưa cho tôi.

Derrick bảo Emily vứt nó đi, nhưng nó đã được giặt sạch và cất cẩn thận vào trong ngăn kéo của phòng tôi.

'Sao anh ta biết người đưa chiếc khăn cho mình là đàn ông?'

Tôi sởn da gà trước cái nhìn sắc bén của anh ta.

Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ mắng tôi.

"...cảm ơn ngài."

Tôi quyết định cảm ơn anh ta và cố gắng hết sức để nhận lấy chiếc khăn mà không động chạm vào anh ta, bởi anh ta rất ghét Penelope.

'Ồ, trông nó khá đắt.'

Tôi có thể biết nó rất đắt bởi tôi cảm nhận được kết cấu của nó khi cầm trên tay.

Tôi mỉm cười.

"Em sẽ dùng nó thật tốt, thưa thiếu gia."

Tôi ngẩng đầu lên và cảm ơn anh ta.

Ánh mắt Derrick dao động trong giây lát, sau đó khuôn mặt vô cảm của anh ta đột nhiên cứng đờ.

'A... anh ta bị sao vậy?'

Tôi thót tim trước phản ứng của anh ta.

Tôi lo lắng nhìn vào thanh đo độ hảo cảm.

"Ta... ta quên mất một việc quan trọng."

Anh ta quay lưng lại và nhanh chóng rời đi với khay bánh ngọt trên tay.

"Tại sao anh ta lại như vậy..."

Đôi mắt tôi mở to khi anh ta rời đi.

[Độ hảo cảm: 10%]

Những con số đã thay đổi.

"Có chuyện gì với cái game này vậy..."

Derrick nhanh chóng biến mất, để lại tôi hoang mang phía sau.

Tôi cảm thấy như càng ngày tôi càng đi xa khỏi trò chơi này rồi.

________

"Tìm thấy rồi!"

Cuối cùng tôi cũng tìm ra một lối thoát bí mật sau nhiều ngày tìm kiếm.

Bức tường bao quanh dinh thự như một hàng rào sắt.

Vì vậy, thật may mắn là tôi đã có thể tìm thấy một cái lỗ ở trên bức tường nơi khu tập luyện của các hiệp sĩ, có vẻ nó được các hiệp sĩ sử dụng để trốn khỏi buổi tập luyện của họ.

Nó được giấu kĩ trong những bụi cây. Tôi sẽ không thể nào tìm ra nó nếu tôi không vấp phải một cục đá và té xuống ngay cái lỗ trên bức tường.

"Ha, tại sao cái game chết tiệt này không cung cấp cho mình chút thông tin nào về những thứ này?"

Tôi phủi bụi trên váy rồi điều chỉnh lại chiếc khăn trên cổ.

Tôi chuyển từ quấn băng sang quấn chiếc khăn mà Derrick đưa cho tôi.

"Thật may là mình đã tìm thấy nó trước ngày mai."

Lễ hội bắt đầu vào ngày mai, tôi khá lo lắng.

Tất nhiên, tôi có thể dễ dàng đi đến lễ hội vào ngày mai nếu tôi có được sự cho phép của công tước hoặc Derrick. Nhưng không đời nào họ cho phép một kẻ chuyên gây rối như tôi đi một mình đến nơi có đông đảo mọi người từ khắp nơi trong đế quốc.

Còn chưa nói đến việc tôi sẽ đến khu chợ nô ɭệ được tổ chức bí mật vào ban đêm.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu anh, vì vậy đừng làm tôi thất vọng, Iklies."

Tôi lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào cái lỗ thoát hiểm vừa tìm thấy.

Sau đó, tôi chỉnh bụi cây về vị trí cũ rồi đứng dậy.

"Này, cô đang làm gì thế?"

Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Tôi giật mình quay lại.

Tôi không tin vào mắt mình khi nhìn vào những gì hiện lên trên đầu anh ta.

[Độ hảo cảm: 7%]

Tôi đã không gặp Reynold trong suốt một tuần, nhưng độ hảo cảm của anh ta lại tăng tận 4%.

'Có phải độ hảo cảm của mấy tên khốn này đều tăng lên mỗi khi không gặp Penelope không?'

Tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Tôi không hề biết điều này lúc chơi trò chơi vì tôi bận mở khóa các tập khác.

Khoảng thời gian tôi bỏ ra để chơi lại sau mỗi lần thua đều đã lãng phí.

"Cô ngây người cái gì vậy? Tôi hỏi cô đang làm gì?"

"À, sao cơ...?"

Tôi bừng tỉnh trước câu nói của Reynold. Tôi di chuyển tầm mắt khỏi thanh đo độ hảo cảm và nói.

"Anh thấy đấy, em đang đi dạo."

"Chỉ đi dạo thôi à...?"

Reynold nheo mắt trước câu trả lời của tôi.

"Cô đang đi dạo đến chỗ trốn thoát bí mật sao, thật trùng hợp."

"..."

Tôi suýt nữa thì thốt ra tiếng. Sau gáy tôi nổi da gà.

'Làm thế nào mà anh ta phát hiện ra? Mình đã giấu kĩ nó rồi mà!'

Tôi nhìn thoáng qua bụi cây. Không có gì bất thường cả.

"...vậy còn anh thì sao? Sao anh lại ở đây?"

Giờ tôi mới thấy mái tóc hồng của Reynold ướt đẫm mồ hôi.

Tôi có thể nhìn thấy cơ thể của anh ta qua bộ quần áo tập luyện mỏng manh mà anh ta đang mặc.

'Ồ, cơ thể anh ta trông thật đẹp.'

Không giống với khuôn mặt xinh xắn của anh ta, cơ bắp săn chắc khiến anh ta trông cuốn hút một cách kỳ lạ.

Tôi nhìn lướt qua anh ta một lần nữa, rồi trả lời một cách hờ hững.

"Vậy anh hãy tiếp tục làm việc của mình đi, em cũng sẽ tiếp tục đi dạo."

Sau đó, tôi bước đi được vài bước cho đến khi...

"Này, đừng hành động ngu ngốc."

Tôi nghe thấy một giọng nói từ đằng sau tôi.

Tôi muốn phớt lờ anh ta, nhưng tôi không thể làm vậy vì độ hảo cảm của anh ta.

"...tại sao?"

"Cô đã quên rằng 4 năm trước, sau khi cố gắng trèo qua tường thì cô đã bị gãy chân, điều này đã làm cho bức tường được xây cao hơn rồi à?"

"..."

"Nếu viết ra những lời đồn của các hiệp sĩ về cô thì phải tốn hơn 10 cuốn sách đấy."

Tôi biết rằng bức tường bao quanh dinh thự rất cao.

'Điều đó đã thực sự xảy ra? Ha, đứa trẻ này thật là...'

Nếu 4 năm trước thì đó là lúc Penelope 14 tuổi, cô ấy đã được học hết các cách cư xử mặc dù cô ấy bắt đầu muộn hơn những người khác.

Tôi bắt đầu khó chịu trước những lời nói của Reynold về Penelope mà trước đây chưa từng được nhắc đến trong trò chơi.

"...em không làm bất cứ điều gì như vậy."

Những lời tôi nói không hề đúng chút nào. Reynold nghe thấy tôi nói và trả lời tôi với giọng điệu đáng sợ.

"Chỉ cần xin phép cha và bí mật trốn khỏi dinh thự. Đừng hành động ngu ngốc giống trong quá khứ rồi lại bị người khác bàn tán."

"Em đã nói với anh là không phải như vậy."

Anh ta không nói gì thêm sau câu nói của tôi.

Thay vào đó, anh ta nhìn tôi một lúc trước khi rời đi.

Tôi nhìn [Độ hảo cảm: 7%] đang ngày càng xa tôi.



[Bạn có muốn thực hiện nhiệm vụ 'hẹn hò tại lễ hội' cùng Reynold không?

Phần thưởng: độ hảo cảm của Reynold +3% và phần thưởng bí mật.]

[CHẤP NHẬN/TỪ CHỐI]

Đúng như dự đoán, một nhiệm vụ xuất hiện trước mặt tôi.

"Tôi phải thực hiện nhiệm vụ này với tên nhóc đó sao? Và phần thưởng chỉ là 3% độ hảo cảm?"

Tôi khịt mũi, nghĩ lại vừa mới nãy anh ta đã khó chịu như thế nào.

Lúc chơi game, tôi rất muốn nhận được 3% đó mà đã chấp nhận nhiệm vụ. Sau đó, tôi đã phải chơi lại vô số lần.

Điều đáng buồn là tôi chưa bao giờ hoàn thành nhiệm vụ đó cả.

"Mình sẽ không thực hiện nó, không bao giờ!"

Tôi chọn [TỪ CHỐI] ngay lập tức mà không cần phải suy nghĩ nhiều.

"Làm sao mà có thể hẹn hò cùng với người luôn khó chịu mỗi khi nhìn thấy mình chứ?"

Tôi không cần 3% đó, tôi đã có '10%' và '7%' với tôi rồi!

Hơn nữa, tôi không làm những điều này để có một buổi hẹn hò tại lễ hội.

Tôi nhìn chằm chằm vào nơi Reynold đứng lúc trước và nghĩ.

'Đừng hành động ngu ngốc sao...'

Nếu anh ta nói điều này trước mặt Penelope thật, chắc chắn cô ấy sẽ...