Chương 17

Công tước hét lên một cách giận dữ.

Tôi nhanh chóng đáp lại.

"Là... là do con khiến tâm trạng anh ta trở nên như vậy."

"Tốt lắm."

"...sao ạ?"

"Chúng ta có thể lợi dụng nó. Hắn ta đã làm thương con, ta sẽ sử dụng điều này như một mối đe dọa. Con đã giúp ích cho gia tộc Eckart, Penelope."

Trước mỗi câu nói của công tước, tôi càng trở nên mờ mịt.

"Dù sao thì ta cũng cần phải kiềm hãm tên thái tử đó lại. Hắn ta trở nên quá tự mãn sau khi đạt được danh hiệu anh hùng chiến tranh."

"C...cha."

Những lời nói đó có thể đem lại rắc rối cho nhà Eckart nếu có ai đó nghe được chúng. Đây có thể được coi là tội phản nghịch.

Công tước tiếp tục nói như không có gì xảy ra, trái ngược với người đang hoảng loạn là tôi.

"Penelope, con nên nhớ rằng Eckart chúng ta không về phe ai cả. Chúng ta chỉ đứng ở phía trung lập."

"Vâng, tất nhiên rồi ạ."

Không, không hề.

"Dù vậy, sẽ rất khó khăn nếu chúng ta không có sự chuẩn bị. Hoàng hậu trước đó đã qua đời, nên số lượng những người ủng hộ hoàng thái tử cũng giảm dần."

(🌼Note: hoàng hậu trước đó là vợ cả của hoàng đế và cũng là mẹ của Kallisto aka hoàng thái tử. Hoàng hậu hiện tại là vợ lẽ của hoàng đế và là mẹ của nhị hoàng tử.)

"..."

"Không ai biết ai sẽ kế thừa ngôi vị cả."

Tôi không hề biết thái tử có những chuyện như thế này.

Là vì cái game chết tiệt đó chẳng có gì ngoài việc chiếm lấy tình yêu của các nam chính.

'Tất nhiên, anh ta hành động như một tên điên tại bữa tiệc cũng là có lý do.'

Lúc đầu, không ai biết tại sao hoàng hậu và nhị hoàng tử lại cho người ám sát thái tử.

Nói xong, công tước nở một nụ cười hài lòng và chuyển chủ đề của cuộc trò chuyện.

"Con đã giúp ích cho chúng ta, vì vậy ta sẽ thưởng cho con. Con có muốn thứ gì không?"

"Thưởng sao?"

Tôi đến đây với suy nghĩ bị trừng phạt. Tôi không ngờ là mình sẽ được thưởng như thế này.

Tôi ngồi đó, ngây người nhìn công tước.

"Con có muốn mời thợ kim hoàn đến? Hay thay tất cả những chiếc váy của mình bằng những chiếc váy mới khác?"

Tôi há hốc mồm trước những phần thưởng mà công tước đưa ra.

'Thật là...'

Tuy nhiên, Penelope đã có cực kỳ nhiều đồ trang sức và váy áo từ những lần tiêu xài hoang phí trước đó.

Tôi nghĩ về phần thưởng của mình và trả lời ông ấy.

"Con sẽ cho cha biết thứ con muốn sau này, con cần thời gian để suy nghĩ về nó."

'Cạch-.'

Cuộc trò chuyện giữa công tước và tôi đã kết thúc. Tôi vừa mới đóng cửa phòng lại thì một khung trắng xuất hiện trước mặt tôi.

[Danh tiếng của bạn đã tăng lên 5 điểm nhờ việc cải thiện mối quan hệ của bạn với những người trong dinh thự.]

"Ha."

Tôi bật cười trước tình huống này.

'Mình đã làm gì mà lại nhận được thứ này?'

Tôi không hề cố gắng cải thiện mối quan hệ của mình với những người xung quanh. Điều duy nhất mà tôi đã làm đó là đe dọa bọn họ để bọn họ không coi thường tôi...

"Mình bị thương do thái tử là việc nghiêm trọng lắm à?"

Nhiều chuyện tốt liên tục ập đến một cách bất ngờ, bao gồm cả thái độ của công tước.

Tôi cũng có chút cảm thấy tự hào về bản thân.

Dù là độ hảo cảm hay danh tiếng, cái nào tăng lên cũng tốt.

'Tuyệt. Hãy cứ tốt đẹp như vậy đi.'

_______

"Tiểu thư, người đã về."

Emily chào đón tôi khi vừa mới bước về phòng.

Tôi gật đầu, bước nhanh đến bàn và ngồi xuống ghế.

Đó là vì tôi còn phải suy nghĩ rất nhiều chuyện ngoài việc tôi muốn gì cho phần thưởng của mình.

"Thưa tiểu thư, đây là..."

Emily đi đến và đưa một thứ cho tôi.

"Thiếu gia bảo tôi cứ vứt đi nhưng tôi đã giữ lại và giặt sạch nó."

"Ah."

Tôi nhìn chằm chằm vào thứ Emily đưa cho tôi.

Một chiếc khăn tay màu trắng.

Vinter Berdandi đã cho tôi mượn. Tôi hoàn toàn quên mất nó.

"Cảm ơn, Emily."

Vẻ mặt Emily trở nên rạng rỡ khi nghe tôi nói cảm ơn.

Chiếc khăn tay dính máu giờ đã sạch sẽ. Tôi nghĩ mình nên làm gì với nó.

'Mình cần trả lại chiếc khăn tay này bằng cách nào đó.'

Đây là điều ngoài ý muốn, nhưng tôi vẫn cần cảm ơn đàng hoàng.

Ngoài ra, tôi cũng cần phải gặp anh ta lần nữa vì anh ta là một trong số các nam chính.

"Emily, ngươi có thể nói với quản gia cho gọi thợ kim hoàn đến vào ngày mai không?"

"Thợ kim hoàn?"

Emily nghiêng đầu thắc mắc trước câu nói của tôi rồi sau đó vỗ tay một cái.

"Ah! Tiểu thư định mua trang sức cho lễ hội sắp tới sao?"

"Lễ hội?"

"Lễ hội kỷ niệm ngày thành lập đế quốc được tổ chức vào tuần tới! Em nghe nói lễ hội sẽ được tổ chức với quy mô lớn hơn nhiều so với năm ngoái vì sự trở lại của hoàng thái tử điện hạ..."

"Đừng nhắc đến thái tử."

Emily im bặt trước giọng nói lạnh lùng của tôi.

Tôi đã phát ngán khi nghĩ đến tên thái tử đó. Tôi bực bội ra hiệu với Emily.

"Mau đi nói với quản gia đi."

"Vâng! Em sẽ quay lại ngay!"

Emily rời đi và để lại sự im lặng trong căn phòng.

Tôi gõ ngón tay lên bàn và chìm đắm trong suy nghĩ.

"Vậy tuần sau là lễ hội sao..."

Trong game, cần vượt qua các ải được chỉ định để mở khóa các ải tiếp theo.

Ví dụ như tôi phải vượt qua một số ải trong lộ trình của Reynold và Derrick để mở khóa lộ trình của thái tử.

Đó là lý do tại sao tôi khá bất ngờ khi gặp phải Vinter sau khi gặp mặt thái tử.

Nhưng dù sao anh ta cũng là người tôi sẽ gặp trong bữa tiệc hôm đó, vì vậy không có nhiều sự thay đổi cho đến bây giờ.

Bây giờ chỉ còn lại nam chính cuối cùng, Iklies - hiệp sĩ, người sẽ xuất hiện sau cuộc gặp gỡ với Vinter.

Đó là khoảng thời gian lễ hội diễn ra và anh ta được đem về dinh thự.

"Penelope đã làm gì trong lễ hội...?"

Trong chế độ khó của trò chơi, tôi chỉ được thông báo rằng công tước đã mang Iklies về. Lúc đó tôi còn đang điên đầu với ải 'Hẹn hò tại lễ hội' với Reynold và Derrick.

"Mỗi khi nghĩ về nó, mình lại sôi máu."

Cuối cùng, tôi không thể có một buổi hẹn yên bình với bất kỳ ai.

Tôi vội mở ngăn kéo và lấy tờ giấy mà tôi đã giấu trước đó.

Tôi viết thật nhanh và lẩm bẩm.

"Mình cần phải có được anh ta trước khi anh ta rơi vào tay công tước."

Tôi đã quyết định điều này sau khi suýt bị gϊếŧ bởi thái tử.

Hoàn thành một ending càng sớm càng tốt và thoát khỏi cái nơi chết tiệt này.

Để làm được điều đó, tôi cần phải tập trung vào mục tiêu dễ nhất.

"Iklies."

Nhìn tên anh ta viết trên tờ giấy.

"Tôi chọn anh."

_______

Dạo gần đây tôi thường đi khám phá dinh thự công tước.

Không ngoa chút nào khi nói kích thước dinh thự của nhà Eckart bằng cả một thị trấn.

Bạn có thể thấy khu vực tập luyện của các hiệp sĩ và ký túc xá của họ cùng một khu rừng nhỏ và cánh đồng cỏ rộng.

"Cái lỗ đó phải ở đâu đó quanh đây..."

Tôi đang tìm một lối đi bí mật để trốn khỏi dinh thự vào ngày diễn ra lễ hội.

Tuy nhiên, nó không hề dễ dàng bởi nơi này quá lớn.

Tôi quay trở lại khu vườn với bước chân mệt mỏi sau một lần nữa thất bại trong việc tìm lối thoát.

Tôi yêu cầu Emily lấy chút đồ ăn nhẹ và pha trà rồi sau đó ngồi đọc sách tại một gốc cây lớn.

Ngay khi câu chuyện đang đến khúc cao trào, một tiếng động phát ra sau lưng tôi.

"Ngươi lấy cho ta một cái kẹp sách được không Emily?"

Tôi sắp đọc xong chương đó nên vẫn đang dán mắt vào cuốn sách trong khi đưa tay về phía phát ra âm thanh.

Một lúc sau vẫn không có câu trả lời nào, ngay cả khi tôi đã đọc đến chương cuối cùng.

"...Emily?"

Tôi đóng sách và quay đầu lại.

"Cô ổn chứ?"

Một người bưng khay đồ ăn nhẹ đứng bên cạnh tôi. Không phải là Emily mà là một người mà tôi không hề muốn gặp mặt.

"Ơ..."

[Độ hảo cảm: 8%]

Tôi thốt ra tiếng khi nhìn vào độ hảo cảm của Derrick, người tôi không gặp trong nhiều ngày.

Lần cuối cùng tôi gặp anh ta là 6%. Tôi không biết tại sao nó lại tăng lên.

'Vυ"t-.'

Một làn gió mang hương hoa thoang thoảng bay ngang qua tôi và Derrick.

Tầm nhìn của tôi bị che khuất bởi mái tóc tung bay trước mặt, nhờ đó, tôi đã lấy lại tinh thần.

Tôi nhận ra rằng mình đang ngây ngốc nhìn anh ta và nhanh chóng đứng dậy.

Derrick đã ngăn tôi lại khi thấy tôi làm vậy.

"Cô không cần phải đứng dậy đâu."

"Không sao, dù gì thì em cũng đang chuẩn bị vào trong."

"Vậy cô có muốn ăn nhẹ không?"

"A..."

Tôi nhíu mày, đưa mắt nhìn khay đồ ăn anh ta đang bưng.

"Emily bảo ngài mang nó ra à?"

"Không. Ta đã bảo cô ấy rằng ta sẽ mang nó đến cho cô vì ta có chuyện cần nói."

"Với em?"

Anh ta, người cực ghét Penelope muốn nói gì với tôi?

Nhưng sự tò mò không kéo dài bao lâu khi tôi hiểu ý anh ta.

"Là về những chuyện đã xảy ra tại buổi tiệc phải không?"

Mặc dù công tước đã bỏ qua chuyện đó và thậm chí còn ban thưởng cho tôi, nhưng Derrick chắc chắn không cho qua dễ dàng như thế.

'Ha. Cứ xin lỗi giống như lần mình đã làm với công tước là được.'

Tôi cố nén tiếng thở dài, cẩn thận lựa chọn từ ngữ phù hợp, rồi lảm nhảm từng từ như một con robot vô hồn.

"Em xin lỗi vì đã gây rắc rối trong khi ngài đã cảnh cáo em."

"..."

"Ngài chắc đã rất tức giận nhỉ, thiếu gia. Em đã nói chuyện với cha rằng em sẽ ở yên trong dinh thự. Nếu ngài nghĩ em đáng bị trừng phạt nặng hơn thì..."

"Không phải."

Anh ta lạnh lùng cắt ngang lời nói của tôi.

"Đó không phải điều ta muốn nói."

Anh ta hơi cau mày khi tôi nhìn vào khuôn mặt anh ta.