Chương 7: Mưa bão

Edit: Đảo Nhỏ

Muốn chiến thắng Khương Lâm Tinh về bầu không khí, Tống Khiên rất chú ý đến việc lựa chọn nhà hàng. Không quá ồn ào cũng không quá yên tĩnh. Nhạc Saxophone bao giờ cũng đa tình, thoạt nghe có vẻ nhớ nhung nhưng nghe thêm vài câu thì âm sắc trở nên khıêυ khí©h.

Tống Khiên kéo ghế cho Khương Lâm Tinh và làm điệu bộ của một quý ông: "Mời em."

Mọi thứ giống như một cặp đôi đang hẹn hò. Từ ánh sáng màu vàng rực rỡ đến chao đèn giống như hoa hướng dương, thật khéo léo và tinh sảo.

Người phục vụ đưa thực đơn.

Một đĩa tròn lớn với nhiều lát thịt nhỏ, mỏng, với một mức giá đáng kinh ngạc. Các khách hàng xung quanh đều ung dung, nhàn nhã. Chỉ có Khương Lâm Tinh một tay lật menu, tay kia túm lấy váy dưới gầm bàn. Ngu Tuyết Hủy đã đúng, Tống Khiên không phải là người bình thường. Điều cô không ngờ tới là khi đối mặt với cuộc tình mong manh, anh cũng diễn kịch rất hoàn mỹ.

Không phải lần đầu tiên Tống Khiên đến đây, anh giới thiệu cho cô một vài món ăn rồi hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Khương Lâm Tinh lễ phép đáp: “Em theo anh.”

“Được.” Anh gọi món và đợi người phục vụ rời đi, anh nói: "Em bắt đầu dùng kính ngữ với anh từ khi nào vậy?"

"Anh Tống, anh thật hào phóng"

“Chỉ là một bữa ăn mà thôi.” Thú vị nhất chính là, anh thấy ánh mắt cô nhấc lên sự phòng bị.

Cô đột nhiên nói, " chúng ta chia sẻ nhé?"

Tống Khiên cười: "Em rất có tiền à?"

"Em có cảm giác ... sau khi ăn bữa này, em sẽ nợ anh." Anh thẳng thắn cô cũng không vòng vo.

“Anh cũng không dùng một bữa cơm để mua em, em không cần thấy thua thiệt.”

Anh không ép buộc người khác nhưng nhiều lần bày ra phương án để thúc giục cô tiến lên. Khương Lâm Tinh nghĩ về điều đó trong một giây, cô đang do dự, cô cần anh đẩy cô tiến tới từng bước.

Tống Khiên lại nói: " Khương Lâm Tinh, chúng ta không giao dịch, không mua bán, em có hiểu không?"

Đây là cuộc gặp gỡ giữa nam, nữ trưởng thành. Khương Lâm Tinh đã hiểu: "Anh Tống, em đã ghi nhớ quy tắc trò chơi của anh."

"Anh luôn thú nhận quy tắc của mình với em nhưng anh chưa bao giờ nghe em nói về quy tắc của em."

"Quy tắc trò chơi của anh có vẻ thông dụng, em có thể mượn nó."

Tống Khiên nói: "Em có thể tự do, đây có phải là lần đầu tiên em ra ngoài chơi không?"

"Vâng"

"Không có gì lạ. Đôi khi em trông giống như một con nhím nhỏ, bề ngoài điềm tĩnh nhưng thật ra tôi bị đâm khắp người khi tôi tiến gần em một bước."

"Nhưng, em đã ngồi ở đây với anh rồi."

"Tại sao em lại ra ngoài chơi?"

Tống Khiên đoán có lẽ vì một người bạn thời cấp ba Dương Phi Tiệp. “Chẳng lẽ vì không thể đuổi kịp người mình thầm yêu nhiều năm mà từ bỏ chính mình sao?”

“Không có.” Khương Lâm Tinh vội ngẩng đầu lên, như muốn che giấu.

Tống Khiên: "Người đàn ông đó..."

Trái tim vừa buông xuống của cô lại được nâng lên một lần nữa.

Tống Khiên: "Em nhiều năm như vậy không có tiến triển gì, cho nên cơ hội chiến thắng rất nhỏ."

Khương Lâm Tinh nghiêm túc nói: "Anh hiểu lầm rồi, em chưa từng nghĩ tới sẽ ở cùng anh ta."

“Lừa mình dối người”

“Anh mới quen biết em mấy ngày, không thể hiểu em.”

“Em nghĩ gì đều viết hết trên mặt, anh không nhận ra cũng khó.”

Hai người phục vụ đi đến để phục vụ các món ăn.

Khương Lâm Tinh nói: "Chiếc đĩa đẹp quá." Điều này đã kết thúc cuộc thảo luận về Dương Phi Tiệp.

“Ăn cơm trước đi.” Tống Khiên mặc kệ trong lòng cô có người hay không. Anh không yêu cô, chỉ là tận hưởng một khoảnh khắc vui vẻ.

*

Tống Khiên đã cho Khương Lâm Tinh đủ thời gian để suy nghĩ, một bữa trưa và một buổi chiều. Không phải chỉ ngồi trong buổi chiều. Có một công viên cách đó hai km, Tống Khiên nói muốn đi dạo.

Bầu trời vẫn nhiều mây, mặt trời đã không ló dạng trong hai ngày. Hai người đi trên con đường rợp bóng cây, lá cây rậm rạp che kín con đường, gió thổi mát rượi.

Một cặp đôi tay trong tay đi dạo.

Khương Lâm Tinh và Tống Khiên là đôi nam nữ vun đắp tình duyên mỏng manh. “Anh Tống, anh có thích đi dạo không?”

Tống Khiên phủ nhận: “Có thể thì đương nhiên muốn đi ô tô, nhưng không gian không thoải mái như ở đây, anh sợ gai của em sẽ đâm vào tay anh.” Khương Lâm Tinh không biết gai là gì, chỉ có thể thả lỏng.

Tống Khiên: "Anh cho em khoảng thời gian chuẩn bị, chúng ta quen biết không lâu, ngoại trừ biết tên của nhau, cái khác đều rất xa lạ."

Anh hỏi lại: "Em có muốn biết thêm không?"

Cô lắc đầu.

“Không tò mò sao?”

“Nếu đã kể cho em nghe về quá khứ, anh cũng sẽ hỏi em.”

Anh gật đầu: “Đó là điều đương nhiên.”

“Dù sao thì em và anh Tống sau này cũng sẽ chia xa.”

“Chúng ta vẫn còn có một khoảng thời gian vui vẻ. Vẫn chưa bắt đầu, em đã định ngày sẽ rời đi."

Tống Khiên đã ngắm kĩ cô. Các đường nét trên khuôn mặt của cô mềm mại, nhưng chiếc mũi của cô lại sắc và nhọn. Góc nghiêng của mặt sắc nét hơn chính diện.

Khương Lâm Tinh mỉm cười: "Sớm muộn gì em cũng sẽ rời đi."

Điều này chỉ cần ngầm thừa nhận không cần phải nói ra. Nhưng Tống Khiên tự nghĩ, lẽ ra anh nên nói điều này trước cô. Theo như ý cô, cô sẵn sàng rũ bỏ hơn là bạn bè trêu chọc.

Từ "con vịt" đột nhiên đọng lại trong tâm trí Tống Khiên.



Hai người đi bộ từ cổng Đông nam công viên đến đình trên núi, nghe lão nhân ca hát, dưới chân núi ăn hai bát tráng miệng. Nếu giữa chừng có xảy ra sự cố gì thì đó là Khương Lâm Tinh mải mê nghe những lời của Tống Khiên đến nỗi vô tình làm văng nước hoa quả tráng miệng lên gấu váy. Họ đi ra từ cổng phía Tây bắc lúc này trời đã tối.

Tống Khiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy mây đen dày đặc: "Sắp mưa rồi, đi thôi, đi ăn cơm trước.”

Khương Lâm Tinh: "Anh Tống, buổi sáng anh chiêu đãi, còn ăn tối em mời nhé."

Tống Khiên khẽ mỉm cười: “Sau này còn có cơ hội, đến lúc đó anh sẵn lòng.”

Sau khi cùng nhau trải qua một buổi chiều, Khương Lâm Tinh đã biết được sức hút của người đàn ông này. Nếu không có ngọn núi lớn Dương Phi Tiệp ngăn chặn, có lẽ cô đã xiêu lòng trước phong thái nhẹ nhàng của Tống Khiên. Ngoài việc vô tâm, có thể nói Tống Khiên là người hoàn hảo.

Sau bữa tối, cơn mưa đã đến. Chiếc xe lao đi, ánh đèn pha chiếu rọi màn mưa xám xịt, thế giới dường như được xâu lại với nhau bằng những sợi chỉ mảnh.

Tống Khiên hỏi: "Tối nay có được không?”

Tự cổ vũ tinh thần. Cô không cho phép mình chạy trốn lần nữa: “Cảm ơn anh Tống đã cho em cơ hội nhảy vào xếp hàng.” Những lời này tựa như cô là người chiếm tiện nghi.

Tống Khiên một tay đặt trên vô lăng: "Đến nhà anh."

Cô nắm lấy mấu chốt: "Lúc trước anh đi đâu?"

" Khách sạn thuận tiện."

"Tối nay anh không đi sao?" Khách sạn phù hợp với tình một đêm, đến đi tự do.

"Khách sạn rất có mục đích." Tống Khiên nói, "Khi em đến nhà anh, nếu lo lắng em có thể đọc sách, nghe nhạc hoặc chơi một vài trò chơi." Tống Khiên chân thành nói.

"Cảm ơn anh Tống.”

*

"Nhà" mà Tống Khiên đề cập không phải là nơi ở lâu dài. Thậm chí, anh đã không ở đây hơn nửa năm rồi.

Khương Lâm Tinh xiết mạnh chiếc túi một lần nữa, xâu nó lại bằng ngón tay và thả nó ra.

Tống Khiên dựa vào lan can thang máy, đút một tay vào túi quần: “Anh hỏi lại em lần nữa, em thật sự nguyện ý sao?”

Cô gật đầu. Nhưng tim cô lại theo ánh đèn tầng thang máy mà đập loạn xạ. Anh nghi ngờ những gì cô nói, nhưng anh không vạch trần nó. Ở bên cô, sự tò mò của anh lấn át ham muốn.

Đến cửa, Tống Khiên bấm mật khẩu. Đèn khóa bật sáng, anh nghe thấy tiếng ồn ào bên trong. Anh nghi ngờ, đẩy cửa bước vào.

Một nhóm người không biết từ đâu đang ngồi trên ghế sofa của anh ăn trái cây và hạt dưa. Nói cười rất náo nhiệt.

Tống Khiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, lui ra ngoài đóng cửa lại: "Ồ, anh vào nhầm."

Khương Lâm Tinh có chút kinh ngạc. Mật khẩu không phải đúng sao?

“Lên ba tầng nữa.” Anh làm như không có gì xảy ra.

Trước một căn phòng trên lầu, anh bấm mật khẩu một lần nữa. Khóa cửa phát ra âm thanh từ chối đều đều, ảm đạm. Tống Khiên đã thử lại nhưng mật khẩu lại sai. Lần thứ ba, anh thận trọng suy nghĩ một chút rồi mới nhập số. "Ding dong" khóa cửa mở ra. Căn phòng tối đen như mực, không có ai quấy rầy.

Tống Khiên: "Vào đi. Anh không thường ở đây nhưng có người từ văn phòng quản lý thường xuyên đến quét dọn."

Khương Lâm Tinh bước tới nửa bước: "Có cần đổi giày không?" Cô đi giày cao gót bảy cm với gót mảnh và nhọn.

Anh không quan tâm: “Sao cũng được.” Nói xong, anh lấy dép lê trong tủ giày ra.

Giày cao gót bằng kim loại nện xuống sàn nghe gợi cảm một cách khó hiểu. Tống Khiên không khỏi cúi đầu. Váy dài đến bắp chân, để lộ mắt cá chân trắng như tuyết. Cỡ giày nhỏ đến mức anh cảm thấy có thể nhét cả bàn chân cô vào lòng bàn tay. Dưới cái nhìn của anh, cô bị đau chân nên đi dép lê vào.

Tống Khiên hỏi: "Em cần gì để tiêu khiển? Sách, trò chơi, TV hay rượu?

"Ở đây có sao?"

"Nếu muốn, ở đây có tất cả."

Tống Khiên nhìn thấy vết bẩn trên váy của cô, "Ừm, em đi tắm trước đi. Khăn tắm và áo choàng tắm ở đây đều là mới. Anh xuống lầu chuẩn bị vài trò tiêu khiển để làm dịu tâm trạng."

"Anh Tống, anh có quay lại không?"

"Sao." Tống Khiên nửa đùa nửa thật nói: "Em không nên là người mời anh đi tắm uyên ương."

Khương Lâm Tinh đang đấu tranh. Anh nói: "Không sao, em có thể từ từ điều chỉnh tâm trạng của mình. Hẹn gặp lại sau."

"Anh Tống, cảm ơn anh." Cô gặp vận may là gặp được một người đàn ông có dịch vụ tốt tại quán bar.



Tống Khiên trở về nhà trước. Những người đó vẫn đang gây rắc rối.

Anh hét lên với cậu bé ngồi ở giữa: “Tống Diệm.”

Tống Diệm ném túi đồ ăn vặt, sờ mũi: “Anh à, sao anh lại quay lại?”

Tống Khiên lạnh lùng liếc nhìn đám người trên ghế sô pha: “Câu này hẳn là anh hỏi em mới đúng."

Tống Diệm khom người đi tới: "Anh à, bọn họ là bạn học của em, ăn tối xong gặp mưa lớn, không có chỗ nào đi, đành phải tới đây để ăn cơm, trú mưa."

Tống Khiên: "Ngày mai là thứ hai, em không phải đến lớp sao?"

Tống Diệm: "Sáng mai không có tiết học, chờ tạnh mưa bọn em đi."

Đây là em trai của Tống Khiên, cậu ấy đã là sinh viên năm thứ hai nhưng vẫn không thay đổi tính nghịch ngợm của mình.

Tống Khiên cảnh cáo: "Đừng lộn xộn với đồ của anh."

Tống Diệm gật đầu liên tục: "Hiểu rồi, anh trai. Không có lộn xộn đâu. Bọn em chỉ đang sinh hoạt trong phòng khách. Đừng lo lắng, em sẽ thu dọn tất cả khi rời đi."

Vì sự xuất hiện dữ dội của Tống Khiên, và vì động lực yếu đi của Tống Diệm. Tiếng ồn dần lắng xuống.

Tống Khiên quên hỏi Khương Lâm Tinh cô thích sách gì. Anh chọn cho cô vài cuốn sách, từ trong tủ rượu lấy ra một chai vang đỏ. Rượu vang đỏ, rất lãng mạn.

Lúc này, một người ở bên ngoài hét lên: “Sấm sét rồi.”

Mưa to vẫn không tạnh.

*

Có một tiếng sấm trên bầu trời. Khương Lâm Tinh cởi dép và đi chân trần trên mặt đất. Đối với Tống Khiên, nơi này giống như một khách sạn. Ngay cả thiết kế cũng đơn giản, tổ chức tốt và lạnh lùng.

Hơi thở duy nhất của cuộc sống là một tấm len cashmere. Lòng bàn chân mát lạnh, Khương Lâm Tinh ngồi trên chiếc ghế cashmere. Những gì xảy ra tiếp theo không phù hợp với tính cách tự nhiên của cô. Tống Khiên là cao thủ tình trường, cô muốn theo anh một bước lên trời.

Bồn tắm tròn trong phòng tắm cực kỳ lớn. Thảo nào Tống Khiên nhắc đến tắm uyên ương, không gian rộng rãi chứa được hai người dư sức.

Khương Lâm Tinh ngâm mình thoải mái đến mức cô gần như quên mất thời gian cho đến khi có tiếng gõ cửa.

Tống Khiên đã trở lại.

Cô lau người bằng khăn nhưng không tìm thấy áo choàng tắm. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể quấn mình bằng một chiếc khăn tắm lớn khác. Cô đi đến gương và nhìn vào chính mình. Để sẵn sàng cho buổi tối, cô cố tình kéo chiếc khăn tắm xuống. Khí nóng khiến khuôn mặt cô như trái đào hồng. Cô thả mái tóc đã cuộn trước đó xuống và vắt qua vai. Thật đáng tiếc khi không có mỹ phẩm, nếu không đôi mắt tròn của cô có thể được vẽ thanh mảnh hơn và quyến rũ hơn.

Khương Lâm Tinh đi đến cửa và giữ khóa. Thật tốt khi được yên tĩnh trong một thời gian dài. Hít một hơi thật sâu, cô vặn khóa. Trong giây tiếp theo, đôi mắt cô và người đàn ông ngoài cửa chạm va vào nhau.

Không phải Tống Khiên. Đó là khuôn mặt của một người đàn ông xa lạ.

Khương Lâm Tinh kinh hãi: “Đồ ăn trộm!”

Thanh âm cuối bị hắn lấy tay che lại.

Hắn cúi đầu cười: "Biết là trộm còn kêu, không sợ tôi gϊếŧ người diệt khẩu sao?"