Chương 8: Kẻ trộm

Edit: Đảo Nhỏ

Người đàn ông một tay kéo gáy cô, tay kia bịt miệng cô.

Khương Lâm Tinh phát ra những tiếng thút thít nho nhỏ như tiếng mèo kêu. Cô quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, cả khối ngọc trắng nõn lộ ra dưới mắt anh ta. Cô không thể phản kháng chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn anh ta.

Theo Tống Khiên, thường xuyên có người từ văn phòng quản lý đến quét dọn, điều này cho thấy có người khác biết mật khẩu khóa cửa. Không có gì ngạc nhiên khi kẻ trộm vào được.

Tống Khiên! Khương Lâm Tinh gọi cái tên này từ tận đáy lòng.

Trước đó cô đã cố tình kéo dài, ước gì có thể ngâm mình trong bồn tắm lớn cả đêm. Bây giờ, dù cô có cầu cứu bao nhiêu thì Tống Khiên cũng không đến.

Giọng nói chậm rãi của người đàn ông từ bên tai cô truyền đến: “Còn muốn kêu cứu sao?”

Mưa to như rút ai có thể nghe thấy tiếng cô cầu cứu. Số phận của cô rất có thể là hϊếp trước chết sau, chết một cách nhục nhã. Sự việc đã đến nước này, chỉ có thể tranh ăn với hổ.

Cổ của Khương Lâm Tinh lắc lư từ bên này sang bên kia: “Uh huh…”

Người đàn ông: “Thật sự không hét nữa?”

Cổ cô lại di chuyển lên xuống một chút. Cô cứng người không chỉ vì hai bàn tay anh siết chặt ở đó, mà còn vì cổ cô lạnh cóng, đùi cô để trần, còn chiếc khăn tắm hầu như không che được nửa trên và dưới. Nút thắt nhỏ vừa thắt sẽ tuột ra nếu cô không cẩn thận.

“Tin cô một lần.” Người đàn ông buông miệng cô ra. Tay kia vẫn đặt sau gáy cô, vuốt ve làn da ở đó.

Khương Lâm Tinh nhẹ rùng mình, thoáng run rẫy.

Người đàn ông khoác vai cô: “Cô ở một mình sao?”

Cô mơ hồ nói: “Không phải…”

“Anh ta ở đâu?”

“Đi ra ngoài.”

“Trời mưa gió anh ta để cho cô ở chỗ đây tắm một mình?” Người đàn ông tựa hồ thở dài nhưng âm cuối lại cất lên một cái móc nhỏ, móc ra ý đồ xấu “Ngộ nhỡ gặp kẻ trộm thì sao?”

Đúng vậy, cô gặp kẻ trộm làm sao bây giờ?

Khương Lâm Tinh chú ý đến mái tóc đã ướt một nữa của người đàn ông đang rũ xuống, nhiệt độ trên tay anh ta rất lạnh và trên áo khoác của anh ta rơi xuống những vệt nước mưa. Anh đến đây trong mưa.

Cô nhanh trí hỏi: “Anh vào phòng tắm, có phải muốn tắm không?”

Người đàn ông kéo vạt áo: “Ừ.”

Áo khoác của anh giống hệt chiếc áo cô mặc buổi sáng. Mười chín nhân dân tệ rẻ tiền, vải cotton nguyên chất, thấm nước, giống như vải tuyn, để lộ làn da của anh.

Khương Lâm Tinh không dám nhìn: "Tôi nhường phòng tắm cho anh.”

"Rồi sau đó?" Người đàn ông cười híp mắt: "Đi báo cảnh sát sao?"

Cô đang muốn gọi cảnh sát nhưng không thể thừa nhận điều đó: "Tôi sẽ không báo ... anh muốn gì?

"Tôi đến đây để tắm. Ở đây thường không có ai cả."

"Tôi sẽ không đến đây nữa."

"Hôm nay nhìn thấy tôi, cô cho rằng tôi sẽ dễ dàng thả cô đi sao?"

Khương Lâm Tinh cúi đầu: "Không nhớ rõ, nháy mắt liền có thể quên."

"Thật."

"Phải."

"Vì trí nhớ của cô quá tệ nên tôi sẽ tạm thời tha cho cô." Người đàn ông búng ngón tay trước mắt cô.

Khương Lâm Tinh lùi lại một bước.

“Đợi đã.” Đột nhiên, người đàn ông nhìn xuống.

Góc độ đó... Tim cô như dâng lên tận cổ họng, cô kéo chiếc khăn tắm chặt hơn.

Người đàn ông chỉ vào tay cô: "Buông ra."

"Anh muốn gì? Đừng làm bậy!" Ở bên Tống Khiên là một chuyện, ở bên một người đàn ông xa lạ lại là một chuyện khác. Điều cô muốn là niềm vui chứ không phải nỗi sợ hãi bất ngờ.

“Tôi phát hiện—” người đàn ông chậm rãi nói: “Khăn tắm này của cô là cái lần trước tôi dùng.”

“Sao anh lại dùng?” Khăn tắm vừa rồi là do cô lấy ra từ trong túi khóa kéo, nó rất sạch sẽ.

"Không chỉ là tôi dùng qua, mà đây thực sự là của tôi, nếu không tin cô có thể mở ra xem, trên góc khăn có thêu hai chữ cái tiếng Anh."

Khương Lâm Tinh quay lưng lại, khẽ buông tay ra, kéo một góc khăn

tắm. Một sợi tơ mảnh như là sương trắng bên trong một đốm sáng nhỏ rất khó phát hiện. Thêu hai chữ: ch. Người đàn ông nói không sai.

Cô còn kinh ngạc hơn: “Anh tưởng đây là nhà riêng của anh à?”

“Thỉnh thoảng tôi đến sống ở đây.”

“Anh tự tiện vào nhà dân.”

Người đàn ông hỏi, “Đây có phải nhà cô không?”

“Không."

"Không phải cô cũng mượn nhà vệ sinh ở đây để tắm à?"

"Tôi đã được sự đồng ý của chủ nhà."

"Chủ nhà?" Người đàn ông chỉ ra: "Tôi vào bằng cửa khóa một cách quang minh chính đại.”

Khương Lâm Tinh nhất thời không nói nên lời. Đó không phải là đánh cắp mật khẩu sao?

“Được rồi.” Người đàn ông tựa hồ mệt mỏi với nước mưa trên người.

“Tôi muốn đi tắm, cô ra ngoài đi.”

Nhìn thấy đồ vật trên kệ trống không. Anh ta lại nói: "Nhân tiện, khăn tắm mới nằm trong ngăn kéo tủ ở phòng tắm khác, tôi lười đi lấy cô mang khăn tắm cho tôi."

Thấy anh ta không có ý định gϊếŧ mình, cô bình tĩnh lại: "Anh để tôi đi ra ngoài trước đã.”

Người đàn ông tránh sang một bên: "Mau trở lại."

Khương Lâm Tinh chỉ muốn chạy trốn. Cô hi vọng trong tủ có quần áo có thể mặc được. Ơn trời, mặc dù Tống Khiên không thường xuyên sống ở đây nhưng đã chuẩn bị một tủ đầy quần áo.

Cô rón rén đi vào phòng tắm thứ hai.Ở đây đơn giản hơn, không có bồn lớn. Nếu biết trước cô đã không đi tắm, có lẽ đã không đυ.ng phải người đàn ông đó rồi. Cô đóng cửa, khóa lại rồi vội vã thay chiếc áo sơ mi và chiếc quần tất vừa tìm được.

Ống quần rộng và dài, cô thắt nút bằng thun rồi xắn ống quần lên. Vừa rồi quần áo của cô còn sót lại trong phòng tắm, không có đồ lót ở đây. Cô dùng khăn tắm quấn quanh ngực, sau đó mặc áo sơ mi vào rồi cài khuy áo thật chặt.

Cô đang đi ra ngoài. Có tiếng gõ cửa. Nó vang lên ba tiếng, còn đáng sợ hơn cả mưa bão ngoài cửa sổ. Khương Lâm Tinh không thể tìm thấy bất cứ thứ gì như bàn chải nhà vệ sinh hay cây chổi để làm vũ khí nhưng cô thấy một vòi hoa sen.

Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa. Cô xoay vòi hoa sen. Ơn trời, cô đã không luống cuống tay chân, cô nắm chặt vòi hoa sen bằng đồng trong tay.

Người đàn ông lên tiếng: “Cô đang làm cái gì?”

Khương Lâm Tinh thoáng nghĩ, thà trốn còn hơn mạo hiểm. Không gian kín sẽ an toàn hơn. Hơn nữa, cho dù nắm chặt vòi hoa sen trong tay cô cũng chưa chắc đã đánh trúng người đàn ông.

Tiếng gõ cửa ngừng lại, ngoài cửa đột nhiên không có động tĩnh gì. Khương Lâm Tinh thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó nghe thấy tiếng kim loại va chạm, sột soạt, đây là ... tiếng chìa khóa? Cánh cửa đã cho cô câu trả lời - ổ khóa được mở. Cửa hé ra một khe hở.

Giọng nói của người đàn ông xuyên qua khe hở này lọt vào: “Cô còn có thời gian đứng ngốc như vậy, sao không đến ngăn kéo lấy khăn tắm giúp tôi.”

Cô thở hổn hển. Chỉ cần bên kia bước vào, cô ấy sẽ dùng vòi hoa sen đập vào đó.

Người đàn ông: "Quần áo của tôi ướt đã lâu nếu cảm lạnh tôi sẽ đòi cô tiền thuốc."

Khương Lâm Tinh: "Anh thực sự chỉ đến đây để tắm?"

"Nếu không thì cô nghĩ gì?”

Giọng anh ta có sự lơ đãng. Cô không thể xác định thật giả trong lời anh nói. Trong lúc do dự, cửa bị đẩy ra. Cô lập tức giơ vòi hoa sen lên. Anh nhanh hơn cô, vươn tay nắm lấy cổ tay gầy guộc của cô. Khi cô quay người lại đã bị đẩy vào tường. Cô cảm thấy tay mình mềm nhũn. Đầu vòi hoa sen không rơi ra, nếu không đã rơi đến trên người cô.

Anh ôm cô. Cô giữ đầu vòi hoa sen. Hai người không nhúc nhích. Mắt cô nhìn thẳng vào cằm anh. Cô nghiến răng, tự hỏi liệu cô có thể cắn đứt da thịt anh ta chỉ trong một vết cắn hay không.

Người đàn ông cụp mắt xuống: “Không biết lượng sức mình.”

Khương Lâm Tinh muốn nhấc chân đá anh ta.

Anh ta lần thứ hai đoán trước động tác của cô, tay khác đè bắp đùi của cô, sờ hai lần: "Cô đang mặc quần của tôi."

"Anh nói bậy bạ gì vậy?" Người đàn ông này quả thật cướp nhà của Tống Khiên.

Đôi mắt của người đàn ông chuyển sang chiếc áo sơ mi của cô. Dưới lớp vải trắng, có thể lờ mờ nhìn thấy cô quấn ngực. Cô hốt hoảng, sự trói buộc chợt nới lỏng giữa những nhịp thở lên xuống của cô. Nút thắt trên chiếc khăn đã được cởi ra. Cô sững người không dám nhúc nhích. Người đàn ông xách cổ áo của cô lên.

Khương Lâm Tinh sợ hãi đến biến sắc: “Đừng làm bậy.”

Anh hơi nhướng mày nhìn cô. Phóng túng, ngang tàng, một người dáng dấp không phải là người đàn ông tốt, phẩm chất rõ ràng không đúng đắn. Anh cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng của cô. Như có như không, cơn gió lạnh từ cổ áo thổi xuống. Cô không biết liệu nút thắt trên chiếc khăn có bị bung ra không.

Người đàn ông túm lấy cổ áo cô kéo ngược lên, như muốn chạm đến mắt cô: “Có kí hiệu, là của tôi.”

Khương Lâm Tinh cụp mắt xuống. Trên cổ áo sơ mi trắng còn có sợi chỉ vàng mảnh, thêu hai chữ: ch. Nó thực sự là quần áo của anh ta sao?

“Trên ống quần cũng có.” Người đàn ông lúc này mới buông cô ra.

Khương Lâm Tinh ngay lập tức khoanh tay để chặn phía trước. Anh mở tủ và lấy từ ngăn kéo ra hai chiếc túi Ziploc. Không có sự sỉ nhục nào như cô tưởng tượng. Anh đi ra ngoài.

Cô thắt lại chiếc khăn, cài khuy rồi ra ngoài mà không thấy người đàn ông đâu. Anh ta thực sự đã đi tắm. Khương Lâm Tinh cúi người xuống, tìm kiếm một lúc trên ống quần và nhìn thấy sợi chỉ vàng thêu: ch. Cô không dám ở lại, xách túi rời đi.

Tuy nhiên, trời mưa như trút nước. Cô dừng lại trước cửa kính ở tầng dưới, không thể di chuyển dù chỉ nữa bước.

*

Tống Khiên đang hút thuốc. Anh ta không thể tìm thấy cái gạt tàn vì vậy anh đã gấp một mảnh giấy thành một chiếc hộp vuông và dùng nó để đựng tàn thuốc. Anh giống như thợ săn trước con mồi, không nhanh cũng không chậm, so với cả đêm thì khúc dạo đầu dài một chút chẳng đáng kể. Anh hút điếu thuốc này rất chậm. Hít một hơi và dừng lại rất lâu. Thuốc lá cháy lẻ loi một mình.

Cho đến khi có một tiếng sấm khác, anh lắc tàn thuốc dài bằng một nửa, lấy một vài cuốn sách và một chai rượu vang đỏ, đi ra ngoài mà không chào hỏi nhóm Tống Diệm.

Tống Khiên quay trở lại tầng trên. Cửa phòng tắm mở ra. Anh ta nghĩ rằng anh sẽ nhìn thấy người đẹp Khương Lâm Tinh bước ra từ bồn tắm, nhưng thay vào đó là một người đàn ông bước ra.

Người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, điềm nhiên nói: "Cậu đến rồi."

Tống Khiên đặt những cuốn sách và rượu vang xuống. Không thấy gì trên giá gỗ nơi treo cái túi. Anh ta hỏi: "Anh có nhìn thấy một người phụ nữ không?"

"Có." Người đàn ông nói "Đi rồi."

Tống Khiên lấy ra một điếu thuốc, châm lửa và hút vội. Anh gửi lời mời thoại đến Khương Lâm Tinh nhưng cô không trả lời.

Anh nói trên WeChat: "Xin lỗi, hôm nay có chút bất ngờ. Em đang ở đâu?"

Sau hai phút, Khương Lâm Tinh gửi tin nhắn trả lời: "Anh Tống, em đi trước."

Sau một lúc, cô quyết định nói với anh: "Có một tên trộm trong nhà của anh."

"Trộm?” Tống Khiên quay đầu lại.

Người đàn ông đi vào phòng.

Tống Khiên: "Đi đường cẩn thận, lần sau gặp lại."

Người đàn ông đã thay xong quần áo đi ra: "Sao cậu tới đây mà không hỏi tôi một tiếng?"

Tống Khiên kẹp điếu thuốc, khói bay lượn lờ từ miệng anh ta: "Không biết tối nay anh qua."

Người đàn ông ngồi trên sô pha nói: "Tôi không có ô, cả người ướt sũng, lên tắm."

Tống Khiên nói: "Tống Diệm mang theo một nhóm người đến quậy nên tôi đến chỗ của anh.”

Người đàn ông cong đôi mắt hoa đào sáng ngời: "Tôi có làm gián đoạn kế hoạch làm vịt của cậu không?"

"Anh thật phiền." Tống Khiên ném nửa điếu thuốc còn lại đi.