Chương 6: Trời âm u

Edit: Đảo Nhỏ

Mọi người ra khỏi quán rượu, chuẩn bị lái xe đến KTV.

Ngu Tuyết Hủy kéo tay Khương Lâm Tinh: "Anh chàng đẹp trai vừa cười với chúng ta là nhắm vào cậu phải không?"

Khương Lâm Tinh nghĩ cách trả lời.

“Đừng giả ngốc nữa.” Ngu Tuyết Hủy khịt mũi hai tiếng, “Mau khai thật ra, anh ta là ai?”

Khương Lâm Tinh: “Tớ có biết anh ta, chúng tớ ở chỗ làm có quen biết nhau, anh ta là khách hàng.” Chiếc xe mới của Tống Khiên là tại triển lãm ô tô do công ty cô phụ trách mua, tuy mối quan hệ "gián tiếp" cách xa nhưng anh vẫn có thể tính là khách hàng của cô.

Ngu Tuyết Hủy: “Phong thái của anh ta không phải là người đơn giản.”

Khương Lâm Tinh : “Tớ không biết gì đâu.”

“Công việc có thuận lợi không?” Chẳng biết từ lúc nào, Dương Phi Tiệp đã tới đứng bên cạnh Khương Lâm Tinh.

Khương Lâm Tinh : "Vẫn tốt. Cuộc phỏng vấn của anh thế nào?"

Dương Phi Tiệp: "Anh đã vượt qua cuộc phỏng vấn. Nhưng anh vẫn còn cân nhắc.”

Ngu Tuyết Hủy cố ý buông tay Khương Lâm Tinh "Ôi, Đại béo lái xe chậm quá." Cô ấy bỏ đi để lại một nam một nữ vẫn đứng tại chỗ.

"Bạn trai của em còn đi công tác sao?" Dương Phi Tiệp hỏi.

“Ừ.” Khương Lâm Tinh gật đầu khẳng định.

"Anh còn nghĩ rằng anh Tống là bạn trai của cậu." Dương Phi Tiệp nói.

"Trong bữa tối, anh ta đã nhìn em nhiều lần."

"Không, anh ta chỉ là một khách hàng."

"Anh biết, bạn trai của em là người địa phương."

Dương Phi Tiệp ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng: "Đàn ông đánh giá đàn ông rất chính xác, mà người khách hàng này rất đào hoa.”

"Ừ..." Anh nói lời này là vì người khác sao? Nếu là Ngu Tuyết Hủy quen biết một playboy, anh ấy cũng sẽ cố gắng khuyên bảo. Nó không có bất cứ ý nghĩa gì đặc biệt cả.

Khi họ đến KTV, Khương Lâm Tinh và Dương Phi Tiệp ngồi mỗi người một bên và không nói chuyện nữa. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Khương Lâm Tinh và Ngu Tuyết Hủy chia tay ở ngã tư đường, sau đó cô mới mở tin nhắn của Tống Khiên ra nghe.

Thời gian sẽ quyết định.

Tống Khiên là một người đào hoa nhưng tính tình điềm tĩnh và chưa bao giờ mất bình tĩnh. Anh ta có lẽ sẽ không nói về từng bước một, nắm tay trước, sau đó ôm, v.v. Anh ta sẽ một bước đến đích.

Trong đêm, Khương Lâm Tinh nghe rõ giọng nói của chính mình: "Anh Tống, chào buổi tối. Tôi đã quyết định từ khi đến quán bar."

*

Phòng bi-a.

Tống Khiên hạ người xuống, dùng động tác tiêu chuẩn nhắm vào quả bóng, tung một cú đánh vào nó. Sau một âm thanh sắc nét, quả bóng rơi vào lỗ.

Anh ta mỉm cười với đối thủ của mình: “Đột

nhiên tôi không muốn cho anh cơ hội.”

Anh ta đánh tất cả các quả bóng còn lại vào túi nhiều lần liên tiếp. Đặt cây cơ xuống, anh nhận được tin nhắn từ Khương Lâm Tinh.

Có một vài người ngồi trên ghế sofa. Một người nói: "Ngày mai hồ Shili sẽ mở cửa. Tống Khiên, anh có đến không?"

"Không." Tống Khiên ngồi trên ghế sô pha đơn và nói: "Tôi có hẹn."

Điều tốt nhất nên làm với người phụ nữ đó là phải nhanh chóng quyết định, để tránh việc đêm dài lắm mộng. Bên cạnh Tống Khiên, có một người hình như vừa mới ngủ dậy, đôi mắt khép hờ, nụ cười có chút giễu cợt: “Làm vịt à?” (vịt: trai bao)

Tống Khiên giơ chân đá: “Là bậc thầy khai sáng.”

*

Không phải Khương Lâm Tinh lần đầu tiên có một giấc mơ về một người đàn ông. Trong thời gian học cấp ba, Dương Phi Tiệp đôi khi đột nhập vào giấc mơ của cô. Đôi lúc là hình ảnh anh ấy đang chơi trên sân và nhìn cô, đôi lúc là hình ảnh anh ấy đang nói chuyện với ai đó ở hành lang và nhìn cô.

Anh luôn gọi cô bằng giọng trong veo như nước suối: “Khương Lâm Tinh”

Giấc mơ thời con gái mơ hồ hiện về. Cô cũng thân với anh. Có thể nói cô đã mơ thấy một bạn nam cùng lớp. Họ chỉ là bạn cùng lớp, không có gì khác giữa hai người họ.

Nhưng nay thì khác. Cô ấy nói điều đó với Tống Khiên ngay lập tức. Can đảm là bốc đồng hơn. Trước khi đi ngủ, cô vẫn nghĩ về Tống Khiên. Anh cứ như vậy chìm vào giấc mơ của cô.

Người đàn ông trong mơ có khuôn mặt thanh tú nhưng dáng người vạm vỡ như Hulk. Những cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay của anh ta như hai quả dưa hấu. Hai cơ ngực lớn kích động phản chiếu ánh xanh lục.

Khương Lâm Tinh đếm trong giấc mơ của cô. Anh ta có cơ bụng tám múi cân đối.

Anh ta dùng ánh mắt sắc bén gọi cô: “Tiểu mỹ nhân.” Cả người cô run lên bần bật. Bên dưới thắt lưng của Tống Khiên, có sự hỗn loạn.

Cô không dám nhìn, liên tục lùi lại cho đến khi không còn đường lùi.

Cánh tay to như đang vác dưa hấu đứng bên cạnh cô. Anh cúi đầu như muốn hôn cô.

* Hulk: hay còn gọi Người Khổng Lồ Xanh là nhân vật siêu anh hùng giả tưởng xuất hiện trong nhiều bộ truyện tranh của Mỹ phát hành bởi Marvel Comics, sáng tác bởi nhà văn Stan Lee và họa sỹ Jack Kirby.

Đúng lúc này Khương Lâm Tinh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng cô. Cô vừa nóng vừa lạnh.

Khi một người thức dậy, họ có thể phân tích cơn ác mộng của mình.

Trên thực tế, Tống Khiên không đáng sợ như vậy. Anh ta cao to và đẹp trai, với bờ vai rộng và vòng eo hẹp. Một người đàn ông có thể làm móc treo quần áo.

Khương Lâm Tinh đá chăn ra, khi mồ hôi từ từ giảm xuống, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không thể ngủ lại được. Có lẽ ngày mai Tống Khiên sẽ đến với cô.

Không sao, anh ta nói anh ta có tay nghề cao. Những điều chưa biết không đáng sợ như trong những giấc mơ.Trước bình minh, Hướng Bội đã gửi một tin nhắn. Khương Lâm Tinh nhìn thấy nó ngay lập tức.

*

Bình thường Hướng Bội phải bảy tám giờ mới về, nhưng hôm nay về sớm.

Hướng Bội: "Tớ để quên chìa khóa ở nhà một người bạn. Nếu cậu thức dậy, hãy cho tớ vào. Bên ngoài lạnh cóng."

Khương Lâm Tinh ngay lập tức trả lời: "Tớ tỉnh rồi."

Hướng Bội: "Mới hơn năm giờ "Tớ đã đánh thức cậu sao?"

Khương Lâm Tinh: "Không, hôm nay tớ dậy sớm."

Trong thời tiết cuối tháng hai, Hướng Bội chỉ mặc một chiếc váy không tay mỏng manh. Cô rùng mình, đi vào ngồi xuống: “Hai người đàn ông đó ngủ say như lợn chết, phải đợi họ tỉnh mới đưa chìa khóa cho mình.”

Haingười đàn ông mà cô nói đến đều là thành viên của ban nhạc. Ban nhạc có một phòng thu nhỏ ở ngoại ô nhà máy. Không còn cách nào khác vì mọi người sẽ phàn nàn về tiếng ồn của việc chơi bass và đánh trống. Hướng Bội nói rằng phòng thu hoang vắng sẽ không ai chú ý đến việc la hét.

Khương Lâm Tinh rót một cốc nước nóng cho Hướng Bội.

Hướng Bội hai tay cầm lấy, ủ ấm: “Hôm nay cuối tuần, cậu ngủ tiếp đi, có chìa khóa tớ đi liền.”

“Quên đi, tỉnh sẽ không ngủ lại được.”

Hướng Bội uống một cốc nước, miệng vẫn khô khốc, cô rút ra một điếu thuốc: "À, cậu lại đến quán bar sao?"

Khương Lâm Tinh không nói gì.

Hướng Bội khoanh chân và lắc đầu: "Tớ đã nói với cậu rằng cậu không nên đến nơi đó."

"Không phải cậu đến mỗi ngày sao?"

“Cậu có thế giới của riêng mình, đừng tò mò đi lang thang xung quanh. Nếu cậu bị lạc, không ai có thể cứu cậu.”

"Không phải là tô son chói lọi thì sẽ giống như "chúng tớ", sống một cuộc sống bình thường nhàn nhã trong thế giới nhỏ bé của cậu chẳng phải rất tốt sao?"

"Ngày ngày nhàm chán, tớ muốn ra ngoài chơi."

"Cậu có đủ khả năng không? Đàn ông có thể vỗ mông một cái rồi rời đi, cậu có thể không?"

Khương Lâm Tinh gật đầu: "Tớ có thể."

Hướng Bội đốt một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ. Lớp trang điểm khói xám: "Tớ sẽ không bao giờ thay đổi lời khuyên."

“Hướng Bội, cậu không cần phải lo lắng cho tớ. Tớ không sao." Khương Lâm Tinh mỉm cười.

“Được.” Hướng Bội đốt một điếu thuốc, “Nhưng tớ nhắc nhở cậu, nếu cậu định chơi thì nhớ thực hiện đầy đủ các biện pháp an toàn, trong quán bar có rất nhiều tên khốn, đừng tự làm hại mình.” một người giao chìa khóa đến.

Trước khi rời đi, Hướng Bội gạt khói thuốc trong miệng: "Thật xin lỗi, tớ nghiện thuốc lá nặng, không hút vài hơi sẽ thấy khó chịu."

“Không sao.” Gió xuân se lạnh thổi tan sương khói trong phòng.

Hướng Bội nhắc nhở cô rằng cô phải chuẩn bị an toàn. Đã quá muộn để mua sắm trực tuyến vì vậy cô đã đi đến siêu thị để mua dầu, muối, nước sốt và giấm.

Trong siêu thị, hộp đựng bαo ©αo sυ được đặt ở một góc nhỏ. Góc nhỏ có chút gượng gạo. Vì ngượng nên không có khách. Khương Lâm Tinh do dự. Cô không biết kích thước của Tống Khiên. Anh ta là đàn ông, anh ta nên chuẩn bị sẵn thứ này.

Nhưng những gì Hướng Bội nói có lý. Hầu hết đàn ông đều là những gã khờ. Khương Lâm Tinh chộp lấy một chiếc hộp nhỏ. Nghĩ lại, nếu Tống Khiên chưa chuẩn bị sẵn, cô có thể từ chối.

Cô đặt chiếc hộp nhỏ trở lại.

“Cô chặn ở chỗ này đã lâu.” Một giọng nam đột nhiên từ bên trái của cô truyền đến.

Cô đang nửa ngồi lập tức đứng thẳng lên, phản ứng đầu tiên của cô chính là giơ tay trái lên che nửa bên má, không cho đối phương nhìn thấy mặt cô. Trong khi che mặt, cô quay đi và bỏ chạy trong tuyệt vọng.

*

Xe của Tống Khiên dừng ở trạm xe buýt nơi anh ấy gặp Khương Lâm Tinh ngày hôm qua.

Bầu trời chìm xuống và sáng trở lại. Màu xám và màu vàng như các tấm nhôm và tấm đồng được xếp chồng lên nhau, tất cả đều là màu kim loại khô. Ngày âm u.