Chương 17: Nghỉ ngơi một chút

Edit: Đảo Nhỏ

Cuối cùng cũng đến ngày khai mạc triển lãm. Đây là triển lãm nghệ thuật đầu tiên của bộ phận kế hoạch nên tất cả mọi người trong bộ phận đều có mặt. Đồng thời, Bành Dần cũng được mời.

Khương Lâm Tinh từng đến quán cà phê và thường cảm thấy cảnh vắng khách. Nhưng hôm nay có nhiều người hơn vì vậy không gian dường như bị thu nhỏ lại.

Trì Cách không có ở đó. Một nữ và một nam phục vụ khác điều hành quán cà phê.

Lần này triển lãm có phần mạo hiểm. "Có Ánh Sáng" khác với ngôi nhà vườn từng tổ chức triển lãm điêu khắc và triển lãm quần áo, trước đây khách hàng đến quán chủ yếu là để uống cà phê hoặc chụp ảnh.

Các phương tiện truyền thông thi nhau đưa tin lên các trang web lớn.

Lưu Thiến thì thầm hỏi: "Tiêu chuẩn đánh giá hiệu suất lần này là gì? Nghệ thuật là một nghề nghiệp rất mơ hồ đó."

Thành thật mà nói, chi nhánh không tin tưởng lắm về lượng tiêu thụ nước hoa.

Trương Nghệ Lam an ủi đồng nghiệp của mình: "Việc đánh giá tương đối lỏng lẻo, vui vẻ là được rồi."

Tiêu chuẩn này thậm chí còn mơ hồ hơn.

Khương Lâm Tinh chỉ coi đây là một cơ hội để học hỏi kinh nghiệm.

Cả triển lãm và quán cà phê đều đóng cửa lúc 7 giờ tối.

Sau sự nhộn nhịp của ngày đầu tiên, mọi người lần lượt ra về. Khương Lâm Tinh ở lại. Hai người phục vụ đã tan làm, nhưng cô vẫn chưa rời đi. Cô nói cô có chìa khóa nên ở lại để khóa cửa. Cô tắt hết đèn, chỉ để lại một chiếc đèn tường nhỏ trên quầy bar. Nhìn từ bên ngoài vào, trong đây gần như tối hẳn.

Sau tám giờ, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô không bật đèn. Chỉ cần đi mở cửa nên cô vẫn ở trong bóng tối.

Có một ngọn đèn đường phía sau Trì Cách, nhưng nó không thể chiếu sáng khuôn mặt anh. Hai người họ như đang ở nơi tối lửa tắt đèn liên lạc với nhau.

Anh cười: "Em muốn tôi ra ám hiệu không?"

Khương Lâm Tinh cũng mỉm cười: "Ham tiền”

"Kim chủ."

"Hôm nay khách đến rất nhiều, rất náo nhiệt." Khương Lâm Tinh nói, "Bành Dần nói rằng bố cục triển lãm rất đẹp."

Cô nhớ lại, cô thực hiện kế hoạch triển lãm lần đầu tiên là ở một góc của trung tâm thương mại, lúc ấy cô được phân công làm búp bê cổ động. Khi đó thấy bọn trẻ vui vẻ cô cũng vui lây.

Theo đánh giá của công ty, triển lãm lần này chỉ đạt tiêu chuẩn. Nhưng cô thích nó, rất thích. Cô vẫn nhớ như in cảm giác bọn trẻ vui vẻ như thế nào.

Trong thời đại của dữ liệu, các đánh giá chỉ được phản ánh trực tiếp bằng con số. Nhưng những con số thì không có cảm xúc, và không ai có thể cảm nhận được sự "yêu thích" của cô.

Hôm nay cũng vậy, từ "đẹp" không thể diễn đạt bằng số liệu. Nhưng cô có thể nói cho Trì Cách nghe.

Anh không nghe. Cô đưa cho anh ta một bao lì xì màu đỏ bắt anh phải nghe. Cô có thể chia sẻ niềm vui thuần túy với anh, không vụ lợi, không tính toán. Chỉ vì cô thích điều đó.

Anh nói: “Vất vả rồi.” Trì Cách đi vào, mang theo gió đêm se lạnh. Cánh cửa vừa đóng lại, gió cũng ngừng thổi tung góc áo anh. Anh mở đèn lên.

Khương Lâm Tinh tin rằng nơi này là tác phẩm của một bậc thầy kiến trúc, ánh đèn giống như một bầu trời đầy sao.

Cô ngẩng đầu lên và nói: "Thật đáng tiếc khi nơi này đóng cửa vào ban đêm, ánh đèn thật là đẹp."

Trì Cách: "Việc kinh doanh sẽ được kéo dài nếu có các cuộc hẹn chụp ảnh."

Khương Lâm Tinh ngồi xuống: “Bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.” Cô giang hai tay thành hình chữ đại.

Trì Cách đứng dậy đặt tay lên vai cô. Cánh tay của cô bị cố định giữa không trung.

Anh cười cười: “Mệt mỏi cả ngày rồi, để anh giúp em thư giãn.” Ngón tay anh bóp bóp.

Cô thả lỏng bả vai: “Anh còn biết xoa bóp sao?” Không biết anh dùng thủ pháp gì, lực đạo không hề mạnh, nhưng vẫn khiến cô mềm nhũn.

Trước đó cô đã cởϊ áσ khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cổ chữ V. Đường viền cổ áo bị anh kéo xuống, ngón tay trực tiếp dán vào da thịt cô. Cô như bị đông cứng lại.

“Thả lỏng nào, không cần căng thẳng.” Anh thật sự chỉ đang xoa bóp, nhìn thấy cổ áo cô bị tuột, anh liền tốt bụng kéo lên. Lịch sự như một quý ông.

Khương Lâm Tinh đột nhiên hỏi: "Anh không có món nợ phong lưu nào chứ?"

"Làm sao?"

"Tôi nghi ngờ rằng anh đã quyến rũ không ít cô gái."

"Tôi thích cướp tiền hơn cướp sắc."

"Anh phải bảo đảm, khi mối quan hệ của chúng ta tiếp tục, không có người nào đến trả thù tôi.”

"Em không cần lo lắng, sức mạnh của đồng tiền là bất khả chiến bại. Nếu có ai đó đến để trả thù, anh nhất định sẽ đứng về phía em."

Có tiếng gõ cửa quán cà phê. Một người phụ nữ xinh đẹp đứng ngoài cửa, mặc một chiếc váy bồng bềnh tay kéo theo một chiếc vali.

Khương Lâm Tinh ngay lập tức đứng dậy cách xa Trì Cách vài bước. Cô nắm cổ tay mình và nói: "Xin lỗi, đã quá giờ làm việc rồi."

Người phụ nữ bước vào, khoanh tay trước ngực, hỏi Trì Cách, "Cô ấy là ai?"

"Đi lên rồi nói." Trì Cách kéo người phụ nữ lên đi.

Đôi mắt của Khương Lâm Tinh nhìn theo bóng lưng của hai người họ cho đến khi họ đi lên tầng một.

Đây là... món nợ phong lưu của anh sao? Chẳng lẽ anh ta có thâm niên làm tiểu bạch kiểm? :,,.

Cô gái đứng ở đầu cầu thang và nhìn toàn cảnh không gian triển lãm.

Lên tới lầu hai, cô trực tiếp ngồi xuống sô pha, vén váy lên. Chiếc váy như một nửa chiếc quạt, tỏa sáng rực rỡ dưới ngọn đèn.

Cô ấy dùng khớp ngón tay gõ bàn: "Làm ơn giải thích cho chị, việc gì đang xảy ra? Cậu đang làm gì ở quán cà phê của chị?"

“Chị” Trì Cách ngồi đối diện với cô ấy “Không phải chị nói tháng sao mới về sao?”

Người này là chị họ của Trì Cách, tên là Trì Diệu Tinh. Cô ấy là bà chủ của quán cà phê "Có Ánh Sáng".

Trì Cách không nói dối Khương Lâm Tinh, bà chủ đúng là đã ra nước ngoài.

"Bạn chị tổ chức đám cưới nên chị về sớm." Trì Diệu Tinh nói, "Đừng đánh trống lãng, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Trì Cách: "Số lượng khách hàng đến quán giảm đáng kể nên nơi này rất vắng. Bên kia có nhu cầu mở triển lãm, còn trả tiền thuê mặt bằng rất hào phóng, tại sao không làm chứ.”

Trì Diệu Tinh hất cằm nói: "Chị đã đồng ý chưa?"

“Chị đi công tác, đã giao cho em toàn quyền quản lý nơi này."

Trì Diệu Tinh liếc nhanh xuống lầu: "Bạn gái à?"

"Không phải."

Trì Diệu Tinh cười, lông mày cong giống như Trì Cách. “Không phải bạn gái, cậu đang tán tỉnh cô ấy sao?”

Trì Cách xòe hai tay ra: “Em còn chưa từng nắm tay cô ấy.”

“Chưa từng nắm tay? Chỉ tán tỉnh đơn thuần thôi à?”

“Chị, có phải chỉ chỉ biết mỗi từ tán tỉnh?"

"Còn bội tình bạc nghĩa nữa."

Trì Cách: "Em nói cho chị biết, cô ấy rất thú vị."

*

Một nam một nữ từ tầng hai đi xuống. Khương Lâm Tinh thấy cả hai người đều đang nhìn cô. Cô gái thì đang quan sát. Còn Trì Cách thì từ trước đến nay luôn dững dung như không.

Anh giới thiệu với cô: "Đây là chủ quán cà phê, chị Diệu Tinh."

Khương Lâm Tinh lập tức đứng dậy, đưa tay ra: "Xin chào, bà chủ." Cô nhận thấy rằng váy của bà chủ được thêu một đóa hoa Hải đường, giữa những cánh hoa được khảm vài viên kim cương nho nhỏ. Trên ngón trỏ của bàn tay trái đeo một chiếc nhẫn hồng ngọc giống như màu của bông hoa. Một thân trang phục vô cùng quý phái.

Bà chủ nhẹ nhàng bắt tay với Khương Lâm Tinh: "Chào."

Khương Lâm Tinh nhìn Trì Cách. Anh vẫn cười.

Bà chủ nói: "Nếu hợp đồng đã được ký, chị sẽ giao cho cậu, chị đi đây." Lúc cô ấy đi tới cửa, tay vừa đặt lên vali hành lý, chợt quay đầu lại gọi: "Trì Cách, đi theo chị."

Trì Cách cúi đầu, nói vào tai Khương Lâm Tinh: "Tôi đi dỗ bà chủ, ngày mai gặp."

Bà chủ bỏ tay ra. Anh xách vali lên một cách tự nhiên. Hai người ra khỏi cửa.

Khương Lâm Tinh tắt đèn cũng đi ra cửa.

Bóng hai người dưới ánh đèn đường lúc mờ lúc tỏ. Trì Cách không biết đang nói gì. Bà chủ lấy tay vỗ nhẹ vào vai anh. Ánh sáng bị kéo dài, càng ngày càng tối. Cho đến khi cả hai hòa vào màn đêm.

Có lẽ vì cái lạnh mùa xuân, Khương Lâm Tinh đột nhiên cảm thấy rất lạnh, và "niềm vui" không thể diễn tả của cô cũng bị đóng băng tự khi nào. Cô đóng cửa, khóa lại và rời đi theo hướng ngược lại. Cô vừa bước lên cầu thì nhận được tin nhắn từ Trì Cách.

Trì Cách: "Kim chủ, bà chủ nói triển lãm thực sự rất đẹp, chị ấy hết lời khen ngợi. Tôi cũng được thơm lây, chị ấy thưởng một bao lì xì rất lớn, tôi chia cho em một nửa."

Đồ tham tiền mà còn cho cô tiền, chắc mặt trời mọc từ phía tây.

Khương Lâm Tinh không khách khí liền nhận phong bao lì xì màu đỏ hai trăm tệ. Sau đó, bước chân cô cũng nhẹ nhàng hơn.



Triển lãm nước hoa bắt đầu.

Trương Nghệ Lam không sắp xếp cho Khương Lâm Tinh ở lại triển lãm nên cô trở lại công ty làm việc.

Đại gia Trì Cách không thấy tăm hơi đâu, anh nói rằng đang cùng bà chủ đi công tác.

Cô tính toán rõ ràng với anh: “Đi công tác là chuyện của anh, anh đừng đòi tôi tiền chi tiêu mỗi ngày.”

Trì Cách: “Em thật tàn nhẫn.”

Hôm nay, bà dì của cô đột nhiên đến thăm, Khương Lâm Tinh đến cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới để mua đồ dùng hàng ngày. Khi cô đi đến kệ hàng, dường như nghe thấy một giọng nói từ đâu đó vọng lại: “Khương Lâm Tinh.”

Cô dừng lại hai giây, quay đầu đáp: “Lớp trưởng?”

Dương Phi Tiệp vừa mới cắt tóc, mái tóc ngắn làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh của anh: "Thật trùng hợp, anh đang đi ăn trưa."

Cô kiềm chế bản thân, lễ phép hỏi: "Anh còn chưa ăn trưa sao?"

“Buổi trưa anh bận quá. Vẫn chưa bắt đầu đi làm, nhưng anh đã tập trung vào trạng thái rồi."

Anh ấy đang cầm thức ăn nhanh. Một bát mì xào, một vài sợi mì bị cháy và cứng. “Em không đi làm sao?”

“À, em đang làm việc. Buổi chiều em hơi mệt nên xuống mua ly cà phê.” Đưa ra lý do nhưng hai tay cô đang trống trơn, cô chỉ có thể đi mua một ly cà phê nóng.

"Đúng rồi, tháng sau anh phải đi làm, em và bạn cùng bàn cũ của anh làm việc ở đây, khi nào rảnh chúng ta gặp nhau nhé."

"Ôi, thế thì phiền anh quá.”

“Không phiền đâu, một người là bạn cùng bàn, một người là bạn bàn trên, mọi người đều quen biết nhau. Bây giờ anh đã trở về Trung Quốc, vẫn luôn muốn nối lại mối quan hệ bạn học của chúng ta.

Anh ta nói như vậy cô cũng không tiện từ chối: “Khi nào ạ?”

“Anh và cậu ấy đều đang rãnh rỗi, nghe theo sắp xếp của em đi.”

“Vậy ngày mai nhé.” Khương Lâm Tinh nói: “Anh mau ăn cơm đi, đừng để đói, đã hơn ba giờ rồi.”