Chương 16: Vừa ý

“Lương Chúc” là ca khúc nói về tình yêu quá sâu nặng, sầu bi. Thật may, bản tình ca anh chọn không phải là “Lương Chúc”

Bài hát kết thúc, Khương Lâm Tinh và Trì Cách cùng nhau thỏa thuận về mối quan hệ này. Cả hai thống nhất không hỏi về quá khứ và tương lai, cũng sẽ không hỏi về những mối quan hệ riêng tư.

Trì Cách giống như trong tưởng tượng của cô, nghe xong không hề phân tâm, còn cười rạng rỡ. Thậm chí khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi anh còn hỏi cô: "Em có muốn ăn kem không?"

Khương Lâm Tinh không thể không hỏi: "Ai trả tiền?"

Trì Cách: "Tất nhiên là em. Tôi chịu trách nhiệm những thứ khác. Về phần tiền bạc, đó là trách nhiệm của em."

Trong một câu nói, họ đã xác định lợi ích của mình.

Nhưng Khương Lâm Tinh cũng có những thời khắc vui vẻ.

Đó là vào buổi chiều, một lô vật liệu mới được chuyển đến, cô nói với anh: "Anh giúp tôi chuyển nó đi."

Trì Cách hỏi: "Đây có phải là lý do em mua một người đàn ông không?"

Khương Lâm Tinh gật đầu: "Đúng vậy. Lúc tôi học đại học, dọn ký túc xá 2 lần, đồ đạc rất nhiều nhưng không có bạn trai giúp đỡ"

“Nam sinh không có ai giúp sao?”

“Bạn học nam cũng phải chuyển mà, họ tự lo cho mình còn chưa xong. Chỉ khi nào là quan hệ bạn trai bạn gái thì mới có thể đến giúp."

Trì Cách đứng ở cửa quán cà phê chờ dỡ hàng.

Khương Lâm Tinh ngồi vào bàn.

Trì Cách khi làm bốc vác cũng thật bắt mắt. Tuy cô còn nhiều điều hối tiếc, nhưng vào lúc này cô cảm thấy Chúa đã đối xử rất tốt với mình.

Đối với Trì Cách, cô chưa từng có cảm giác bị gò bó.

Trì Cách mỉm cười cùng trò chuyện với tài xế xe tải trước khi bước vào.

Một ngày tháng ba đẹp trời, khuôn mặt đẹp trai của anh cũng rực rỡ như ánh nắng tháng ba.

Anh không lau mồ hôi trên mặt.Cô nhìn những giọt mồ hôi lăn dài trên khóe mắt anh. Lông mi dài của anh giống như một cái quạt, chớp chớp. Không quạt được gió nhưng anh lại là một cơn gió mát.

Lần đầu tiên Khương Lâm Tinh trắng trợn thưởng thức một người đàn ông như vậy. Trong quá khứ, cô đã cố chôn giấu tất cả những tình cảm thanh xuân khi chúng vừa xuất hiện. Vì người đàn ông đó không phải là người đàn ông của cô. Cô chỉ dám đứng từ xa ngưỡng mộ mà thôi.

Trì Cách mỉm cười với cô.

Cô đưa khăn giấy cho anh: “Mồ hôi đầy người rồi.”

“Dốc lòng làm việc, không phải em bảo tôi làm sao?” Anh không tùy tiện lau, mà dùng khăn giấy ấn lên, những hạt mồ hôi thấm đẫm trong khăn giấy.

Khuôn mặt sạch sẽ, nhưng nụ cười đã trở nên mông lung. Anh cúi thấp lưng, chống tay lên bàn và nghiêng người về phía cô.

Khương Lâm Tinh ngẩng đầu lên: "Nếu không làm việc chăm chỉ, anh còn muốn đòi phần thưởng sao?"

“Phần thưởng ư? Em có cho không?”

“Anh muốn thưởng gì đây?”

Trì Cách miếm môi, mặt sát lại gần hơn.

Đã đến phạm vi báo động của cô. Cô vô thức căng vai, thẳng lưng. Phần gáy của cô cứng đờ đến mức không thể cử động được.

Trì Cách cúi người xuống, ngày càng gần hơn: “Em nói cho tôi biết, tôi nên đòi phần thưởng gì nào?” Hơi thở của anh lướt nhẹ qua, ấm áp nhưng nóng bỏng khiến mặt cô phiếm hồng một mảng.

Tư thế của anh như sắp hôn cô.

Khương Lâm Tinh muốn bảo anh "dừng lại".

Cô còn chưa kịp nói gì, Trì Cách đã dừng lại rồi.

Anh hỏi: “Có muốn thân mật không?”

Cô không dám mở lời, sợ lời nói của mình sẽ phả vào mặt anh, khiến anh kích động.

Bất ngờ, Trì Cách rút lui. Anh quay đầu ghé vào tai trái của cô nói nhỏ: "Nếu muốn thân mật, cần trả thêm tiền."

Cô bị bỏ lại với khuôn mặt đỏ bừng.

Trì Cách đi đến quầy bar.

Khương Lâm Tinh buộc mình phải quay trở lại với công việc, cô nói với anh về việc kinh doanh: "Đúng rồi, làm thế nào anh quen biết Bành Dần?”

Bành Dần là một người hay thay đổi, lúc nào cũng thể hiện tính cách nghệ thuật gia. Giống như hôm nay, ông ấy nói, nơi này không thể mở cửa sổ, nơi đó không thể thông gió. Gió nhẹ sẽ nhiễu loạn mùi hương.

Khương Lâm Tinh không thỏa hiệp. Kẻ tiến người lùi, kẻ lùi người tiến, cuối cùng kế hoạch cũng hoàn thành.

Bành Dần là người khó tính nhưng đối xử với Trì Cách rất khác biệt.

Trì Cách nhìn qua, hồi lâu không nói gì.

Khương Lâm Tinh không sẵn lòng thừa nhận rằng cô đã đạt được một sự ăn ý nào đó với anh. Cô thực sự hiểu ý anh. Trong ví của cô còn lại 32 đô, cô đưa tất cả cho anh. Nhưng hành động này không sang trọng bằng việc trao tờ hai trăm nhân dân tệ.

Trì Cách nói: "Sau này, quét mã đi.”

"Ừ." Cô vẫn thích động tác trao tiền hơn.

"Tôi tình cờ gặp ông ấy. Ông ấy từng làm điều chế nước hoa ở nước ngoài. Khách hàng đưa ra yêu cầu khó khăn nhưng ông ấy đã hoàn thành tác phẩm trong vòng hai canh giờ. Ông ấy là một bậc thầy nổi tiếng ở nước ngoài. Sau đó, bởi vì một khách hàng quen gây khó dễ, Bành Dần không hài lòng nên xin nghỉ việc. Hơn nữa, trong nhà còn có việc nên quay về Trung Quốc. Ông ấy bẩm sinh nhạy cảm với hương thơm, không có việc gì làm nên điều chế một ít nước hoa, rồi bắt đầu xem xét việc tạo dựng một thương hiệu nước hoa."

Khương Lâm Tinh gật đầu: "Nghe anh nói giống như anh rất thân với ông ấy vậy?"

"Ông ấy kể cho tôi, tôi chỉ tường thuật lại." Trì Cách đếm tiền: “Tôi đã nhận tiền rồi, không còn cách nào khác đành phải biết gì kể đó mà thôi."

Khương Lâm Tinh nhìn động tác của anh ta: "Anh thích tiền như vậy, sao còn chấp nhận ở đây làm người phục vụ?"

“Tôi muốn sao? Tôi không không thể làm khác được." Trì Cách nhét tiền vào túi, "Không phải tôi định đi ăn trộm một chút nhưng bị em bắt được à."

“Đừng đùa nữa. Tôi nói thật, anh phải nghiêm túc lại, nếu không tôi lo tương lai anh sẽ bị cảnh sát bắt đi.”

"Thật đáng sợ." Trì Cách nói một cách qua loa, "May mắn thay, tôi đã có em.”



Lúc chạng vạng, Hướng Bội liên lạc với Khương Lâm Tinh, nói là cô ấy đã mua rất nhiều thịt, muốn đến nhà của Khương Lâm Tinh nấu lẩu.

Sau khi tan làm, Khương Lâm Tinh không đợi đến sáu giờ, co nói mình sẽ về trước.

Trì Cách, không có việc gì làm nên ngồi ở quầy bar chơi game gϊếŧ thời gian cả buổi.

Anh dựa vào ghế, khi nghe cô nói bèn ngồi thẳng dậy: "Đã thỏa thuận, em sẽ nuôi tôi ba tháng ăn, mặc, ở, đi lại. Mới ngày đầu tiên, em đã bỏ mặc tôi mà đi sao?"

“Bạn tôi mời ăn cơm, tối nay anh ở một mình nhé.” Ngày đầu tiên cô không thể đưa một người đàn ông về nhà, cô phải có một quá trình rèn luyện thói quen có thêm một người bên cạnh mình.

Cô gửi cho anh một phong bao lì xì: “Tôi đi trước đây.” Sau khi nhận phong bao màu đỏ, Trì Cách cung kính tiễn cô ra khỏi cửa, đang định bắt taxi cho cô, cô nói: "Tôi đi tàu điện ngầm."

"Tại sao?"

"Tiết kiệm tiền.”

Anh cười: "Vì tôi sao?"

"Nuôi anh, nhân đôi gánh nặng."

Thế nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn của anh rất vừa ý cô: "Tôi đi đây."

Khương Lâm Tinh đi ra ngoài một lúc rồi quay lại.

Trì Cách vẫn đứng ở cửa, hướng về phía cô tỏa nụ cười bất khả chiến bại. Cô nảy sinh một cảm giác hoang đường, quá khứ của cô chưa từng có người đàn ông nào như vậy. Cô tưởng tượng rằng cô và anh trong tương lai sẽ có cuộc sống vô cùng sinh động, rất đáng mong đợi.



Hướng Bội đã sớm đứng chờ ngoài cửa, cô ấy mua hải sản, thịt bò, cùng nhiều thứ khác, đựng trong một túi mua sắm lớn rồi treo chúng lên khung cửa.

Nhìn thấy Khương Lâm Tinh, Hướng Bội lấy túi đồ xuống: “Cậu về rồi. Tớ đang đói."

“Sao không ở nhà đợi tớ?” Khương Lâm Tinh tìm chìa khóa, “Cậu đứng đó lâu lắm rồi phải không?”

Hướng Bội: “Phòng trên lầu chỗ tớ bị rỉ nước vẫn chưa sửa xong. Tớ đang dùng chậu để hứng nước, nhìn khó chịu lắm. Mọi người đến đó không tiện lắm, đánh rắm cũng có thể đυ.ng trúng gót chân. Ôi, tớ đói quá, buổi trưa ở studio tớ còn chưa ăn miếng cơm nào đây."

Khương Lâm Tinh: "Cậu đã đến studio à?"

Hướng Bội: "Đúng vậy. Tớ cũng có cổ phần trong studio, tớ đến đó tập luyện là chuyện đương nhiên, hai người đó dám đuổi tớ."

Khương Lâm Tinh mở khóa: "Cậu và các thành viên trong ban nhạc đã hòa giải chưa?"

"Không phải là không có gì để nói. Chỉ là không thể không chê cười."

Hướng Bội đi vào, tự mình xách đồ vào bếp, "Hai người bọn họ sau khi có bạn gái, đều rất ngoan ngoãn như ngựa hoang bị ghìm cương, dường như đã mất đi động lực mạo hiểm."

Hai người đàn ông trong nhóm đều lớn hơn Hướng Bội năm tuổi, cũng đã đến tuổi lập gia đình.

Khương Lâm Tinh đi vào bếp: "Hướng Bội, tớ không biết gì về âm nhạc. Tuy nhiên, tớ biết cậu có một giấc mơ lớn. Cậu hãy chiến đấu vì nó, tớ ủng hộ cậu."

Hướng Bội mỉm cười: "Cậu là người ủng hộ tớ vô điều kiện, tớ nghĩ việc trước đây ngăn cản cậu đến quán bar có lẽ hơi thô bạo.”

“Sau đó tớ cũng không đi nữa, ở đó quá ầm ĩ.”

“Nghĩ thông suốt rồi à?”

Khương Lâm Tinh gật đầu.

Hướng Bội lại hỏi, "Người đàn ông mà cậu nói đến lần trước có thành công không? Cậu có thực hiện các biện pháp an toàn không đấy?"

"Không thành." Khương Lâm Tinh thì thầm.

"Tại sao?"

"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

"Ồ, anh ta không được sao?"

“Là tớ rút lui. Trước đây tớ không nghĩ đến loại chuyện hoang đường này, tưởng rằng mình có thể. Thế nhưng, đến khi hai người không quen biết nhau đối mặt thì vô cùng xấu hổ."

"Nói chuyện tình cảm ở quán bar à? Làm sao có thể có một người đàn ông tốt trong quán bar? Cậu có thể dừng chân trước bờ vực là tốt rồi.”

Dừng chân trước bờ vực sao? Không đâu, vì Trì Cách cũng là một nam nhân nguy hiểm.

Hướng Bội mở túi: “Không biết tôm tớ mua còn sống không nữa?”

Khương Lâm Tinh nhận lấy và nói: “Để tớ làm cho.”

Hướng Bội là người thuộc chủ nghĩa ăn uống, nhưng trình độ nấu nướng lại rất kém, ngay cả nước lẩu, cô cũng cảm thấy mình pha chế gia vị không ngon bằng tay nghề của Khương Lâm Tinh.

Khương Lâm Tinh xào hành, gừng và tỏi, phối hợp với nước tương.

Hướng Bội ngửi thấy mùi thơm nức mũi, nhịn không được than thở: "Nếu tớ là đàn ông, tớ nhất định sẽ cưới cậu."

Khương Lâm Tinh bật bếp điện: "Đến đây ăn đi."

Hướng Bội muốn hút thuốc, suy nghĩ một lúc tay trái nắm lấy tay phải: "Thiếu hút thuốc”. Miệng quá nhạt nhẽo, cô cầm lấy chai bia, hỏi "Cậu uống không?"

“Tớ tửu lượng kém.”

“Đúng vậy, nhưng nếu cậu không rèn tửu lượng, mỗi lần ăn cơm với cậu, tớ chỉ có thể một mình uống rượu giải sầu.”

Hướng Bội nói: “Lần đầu tớ uống rượu, uống cả một buổi tối. Đến giờ thì mặt không đỏ thở không gấp rồi. Hôm nay tớ mua hơi nhiều, có phần của cậu đấy. Nhãn hiệu này có vị ngọt.”

Trong bữa tối, Hướng Bội nhận điện thoại, là của ban nhạc. Không có gì đáng ngạc nhiên, cô ấy đã cãi nhau với bên kia. Cô ấy ngừng uống rượu, thay vào đó là hút thuốc. Cô rít vài hơi thuốc rồi nhìn qua.

Khương Lâm Tinh mới uống vài ngụm mặt đã đỏ bừng, người lâng lâng.

Hướng Bội cười: "Nếu tớ là đàn ông, tớ nhất định sẽ cưới cậu. Đáng tiếc là tớ không phải. Nếu cậu muốn yêu, để tớ giới thiệu cho cậu một người."

Khương Lâm Tinh mở mắt: "Tớ không muốn có bạn trai, tớ chỉ chơi bời thôi, không chịu trách nhiệm. Huống hồ, cậu nói đàn ông đều không đáng tin. "

Nhưng bọn đàn ông kia đều là những kẻ không ra gì, không đáng nhắc đến.

Hướng Bội hỏi, "Trước đây cậu có thích nam sinh nào không?”

Khương Lâm Tinh cười ngây thơ: "Có chứ, thích nhưng chỉ giấu trong lòng, đứng nhìn từ xa mà không dám đến làm phiền."

"Nhút nhát quá." Hướng Bội nói: "Cậu vừa xinh đẹp lại hiền lành, nếu lấy hết can đảm tới thổ lộ, đã thành công từ lâu rồi."

Khương Lâm Tinh nằm trên bàn, nhắm mắt lại. Có một số ký ức mơ màng hiện lên trong đầu cô.

Cô từng viết một lá thư thổ lộ. Nhưng chỉ như đá chìm đáy biển. Lời thú nhận là một trò đầu tư mạo hiểm. Xác suất thành công và thất bại là như nhau. Thành công thì hạnh phúc. Một khi thất bại sẽ xấu hổ đến mức không bao giờ liên lạc với nhau.

Rượu có ngọt đến đâu thì vẫn kèm theo cay đắng.

Khi chóng mặt, Khương Lâm Tinh nhớ đến những điều cơ bản mà Bành Dần đã nói. Đối với nước hoa quan trọng nhất là mùi hương lâu phai.

Nghĩ đến Bành Dần cô không khỏi nghĩ đến "vị khách quý" được mời, Trì Cách.

*

Sáng sớm, Khương Lâm Tinh kinh ngạc phát hiện ra cô đã có một cuộc gọi thoại kéo dài mười hai phút với Trì Cách lúc 2:30 phút rạng sáng. Chính cô đã gọi điện, nhưng cô lại không nhớ gì cả.

Khương Lâm Tinh vừa ra khỏi nhà thì nhận được tin từ Lưu Thiến.

Từ nhà của Lưu Thiến đến quán cà phê rất xa phải vòng qua nữa thành phố. Khối lượng công việc của cô ấy hai ngày nay rất ít, cô không muốn đi lại nhiều nên thương lượng với Khương Lâm Tinh.

Khương Lâm Tinh cũng có tâm tư của mình, Trì Cách đang ở trong quán cà phê, nếu Lưu Thiến nhìn thấy anh, cô ấy có thể làm ra một số câu chuyện lãng mạn.

Khương Lâm Tinh nói: "Tôi sẽ đi."

Lưu Thiến: "Cảm ơn chị."

Thật hiếm thấy, hôm nay Trì Cách đến quán cà phê rất sớm. Anh như chưa tỉnh ngủ, khép hờ mi mắt, cả người lười biếng.

“Chào buổi sáng.” Khương Lâm Tinh đứng trước mặt anh.

Trước khi say, cô đã nghĩ đến anh. Nhưng nghĩ đến cái gì, cô lại quên mất. Cô thậm chí còn không nhớ Hướng Bội đã rời đi lúc nào.

“Đại kim chủ, chào buổi sáng.” Trì Cách lười biếng nói.

“Hôm nay anh đến sớm quá.”

“Ừ, mất ngủ.” Thấy cô nhìn sang, anh cúi người cười, “Nửa đêm bị đại kim chủ quấy rối, sau đó ngủ không được.”

Cô ho khan hai tiếng: “Chắc là, tôi vô tình ấn nhầm nút.”

“Thật sao?” Trì Cách đứng dậy. Có lẽ là do cao lớn, cho nên hai tay anh đút túi quần, mí mắt rũ xuống vẫn rất uy nghiêm.

Khương Lâm Tinh giả vờ tự nhiên: "Tôi đã nói chuyện gì với anh?"

Anh cười khẽ: "Muốn nghe không?"

“Việc thường ngày phải không?”

Anh gật đầu: “Ừ, là việc hàng ngày.”

Cô cố gắng lục tung ký ức, nhưng mà vẫn không nhớ được gì: “Nhất định là chuyện thường ngày, nếu không tôi còn có thể nói chuyện gì với anh nữa?”

“Em để tôi.” Trì Cách cúi đầu, “Tôi kể cho em nghe một chuyện tình trần tục”

Khương Lâm Tinh lườm anh: “Anh không được nói bậy."

"Em không thừa nhận hả?"

"Ai sẽ tin anh nói nhảm chứ."

"Tôi đoán là sẽ bị lật lọng, nên khi kể, tôi đã ghi âm lại làm bằng chứng rồi."

“Anh còn ghi âm à?"

"Ừ, ai biết em đào cái hố gì cho tôi nhảy xuống. Em có muốn nghe không? Đại kim chủ, nửa đêm bắt tôi đọc chuyện tình cho nghe, tôi không đọc em còn không cho tôi ngủ.”

Trì Cách: "Tôi đọc cho em nghe lâu như vậy không có công lao cũng có khổ lao mà."

Khương Lâm Tinh: "Anh tìm ở đâu ra chuyện tình mà có thể đọc trọn 12 phút?”

Anh lại nở nụ cười tinh nghịch: “Lên mạng gõ từ khóa ‘chuyện tình trần tục’ rồi nhìn trên đó mà đọc theo. Ai bảo đại kim chủ của tôi muốn nghe nào."

Khương Lâm Tinh nhớ rằng Hướng Bội nói tửu phẩm của cô rất kém. Nửa đêm còn quấy phá không cho người ta ngủ, cô thật sự đuối lý: "Tại sao anh lại đọc? Anh có tình cảm sao?”

“Đương nhiên là không có.” Trì Cách rất có đạo đức nghề nghiệp, “Tôi sợ nếu có tình cảm thì em sẽ thu tiền tôi.”

“Đúng rồi, đại kim chủ, buổi đọc chuyện tình yêu ngày hôm qua còn chưa tính phí đâu."

Khương Lâm Tinh lập tức gửi ra một bao lì xì hai trăm tệ.

Trì Cách hài lòng cười hỏi: "Tối qua uống rượu sao?"

"Cùng bạn bè nói chuyện phiếm, hứng chí nên uống một chút." Cô nghĩ rằng sau này sẽ không uống nữa, "Lời nói khi say anh đừng cho là thật.”

Anh đến quầy bar, sau một hồi bận rộn thì mang ra một cốc nước: "Trà giải rượu."

Khương Lâm Tinh cảnh giác: "Có tính phí không?”

“Đưa đây.”

Cô nghi ngờ: “Anh không cần tham tiền đến mức đó chứ?”

“Miễn phí một phút, quá giờ sẽ tính phí, trà để lại.” Trì Cách cầm chiếc đồng hồ cát quay ngược lại “Bắt đầu tính giờ.”

Cô cầm ly lên, chạy đi. Trong trà có vị chanh thơm mát, có vẻ như vị bưởi cũng được thêm vào. Ngọt ngào, tốt hơn nhiều so với "rượu ngọt" Hướng Bội mua.

Sau khi Khương Lâm Tinh uống xong tách trà, đầu óc thanh tĩnh hơn. Cô đưa chiếc cốc đến quầy bar: “Gửi đoạn ghi âm cho tôi.”

Trì Cách liên tục xác nhận: “Thật sự muốn nghe?”

Cô gật đầu: “Đúng thế.”

Nhưng cô chưa nghe. Cô muốn nghe, cô đã nhận được tệp âm thanh. Sự xấu hổ khiến ngón tay cô không thể nhấn nút phát. Thôi bỏ đi.

Ánh nắng long lanh như sóng nước tràn vào quán cafe. Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ có cô và anh.

Sau này nếu nhớ lại thời khắc này, cô có thể nghe chuyện tình trần tục cho đỡ buồn.

*

Kế hoạch mà Khương Lâm Tinh đưa ra cho Bành Dần là sự kết hợp bốn mùa, cô dùng những chiếc bàn làm gian hàng và đặt những bó hoa trên ghế để trang trí. Bầu không khí của thiên nhiên, vừa đơn giản vừa thanh lịch.

Trước khi triển lãm khai mạc một ngày, có một người đến trước cửa quán cà phê.

Cô ta kéo theo một chiếc vali lớn, nửa khuôn mặt bị kính râm che khuất. Bộ váy ôm sát vào người, tôn đường cong gợi cảm. Khi đôi giày cao gót của cô ấy bước vào, Khương Lâm Tinh cảm thấy trăm hoa bị lu mờ trước vẻ đẹp của này.

Đây là cô nàng tuyệt sắc Vưu Nguyệt Vũ.

Khương Lâm Tinh mỉm cười: "Chào cô Vưu."

Vưu Nguyệt Vũ tháo kính râm ra: "Ồ, chuyện gì thế này? Tôi có thể chụp ảnh ở đây không? Hôm nay tôi cần mấy tấm ảnh gấp."

"Đương nhiên." Kế hoạch triển lãm của Khương Lâm Tinh thực hiện nhưng không đóng cửa tiệm cafe.

Trên thực tế, nếu lệnh cấm ăn tối được dỡ bỏ giữa chừng, khách hàng có thể vừa tham gia triển lãm vừa ăn tối. Các quán cà phê được mở cửa kinh doanh, các cuộc triển lãm cũng được cho phép. Không có lý do gì để đuổi khách ra khỏi cửa.

Trang trí ở tầng một chưa hoàn thiện. Khương Lâm Tinh nói: "Cô Vưu, không gian trên tầng hai rộng rãi hơn."

"Thật sự ở đây có một cuộc triển lãm." Vưu Nguyệt Vũ đi giày cao gót, vừa bước lên cầu thang, cô đột nhiên nhìn thấy người đàn ông ở quầy bar. Trên mặt thoáng hiện một tia kinh ngạc, cô lại đi xuống, vặn eo thon thả, đi tới quầy bar.

Khuỷu tay của cô ấy chống trên quầy bar, vòng eo mảnh khảnh như không xương dán vào mép quầy bar. Cô nhìn Trì Cách từ dưới lên trên: "Chào anh đẹp trai, em chưa gặp anh bao giờ."

Trì Cách nhướng mắt: "Tôi là người phục vụ của "Có Ánh Sáng". Cô muốn uống gì? Nhưng mà, chỉ có thể gọi thức ăn ngoài."

Vưu Nguyệt Vũ nghiêng một bên vai, nhìn Trì Cách. Từ mặt, đến vai, đến eo, phía dưới thắt lưng bị quầy bar ngăn tầm mắt. Ánh mắt cô lại ngước lên, dừng lại ở đôi mắt đào hoa của anh: "Người phục vụ? Anh là người mới tới sao?"

“Đúng vậy.” Anh trả lời khách khí, lịch sự.

Khương Lâm Tinh đang đứng trước cửa sổ, cô nhìn thấy một mỹ nam đứng cùng một mỹ nữ, dung mạo bất phàm, cả hai đều xinh đẹp hiếm có rất xứng đôi vừa lứa.

Vưu Nguyệt Vũ chỉ ngón tay trên menu.

“Xin chờ một chút.” Trì Cách xoay người đi pha cà phê.

Vưu Nguyệt Vũ đứng thẳng người: "Anh đẹp trai, anh có muốn làm thêm không?"

Khương Lâm Tinh lặng lẽ mở to đôi mắt tròn xoe. Cô không có tâm tư để sắp đặt triển lãm, cô đang tập trung tất cả sự chú ý của mình vào đôi nam nữ bên kia.

Trong quán cà phê yên tĩnh, giọng nói có chút âm mũi của Trì Cách vang lên: "Không muốn, không rảnh."

"Không mất nhiều thời gian đâu, ở ngay đây thôi." Vưu Nguyệt Vũ chỉ ngón trỏ lên trên lầu, "Lên tầng hai chụp một số bức ảnh với tôi. Tôi đang thiếu một đối tác đẹp trai."

Trì Cách: "Tôi đang làm thêm một số công việc, không giúp đươc."

"Ồ." Vưu Nguyệt Vũ lại lên lầu.

Khương Lâm Tinh nhìn thấy đôi chân xinh đẹp của Vưu Nguyệt Vũ nhấc lên hạ xuống trên cầu thang, chúng rất cân đối và mạnh mẽ.

Vưu Nguyệt Vũ chụp ảnh cả buổi sáng, cô ấy đã xếp vài bộ quần áo vào vali. Vào buổi trưa, cô thay quần áo rồi xuống hỏi Khương Lâm Tinh có muốn ăn tối cùng nhau không.

Khương Lâm Tinh: "Tôi vẫn chưa xong việc, cảm ơn Cô Vưu, để hôm khác nhé."

"Được, vậy hẹn hôm khác." Vưu Nguyệt Vũ đeo kính râm vào, kéo vali rời đi.

Trong quán cà phê, Khương Lâm Tinh và Trì Cách bị bỏ lại.

Khương Lâm Tinh ngồi xuống quầy bar.

Trì Cách hơi nhướng mày: "Cà phê nhé? Latte nóng?"

"Cô Vưu thật xinh đẹp."

"Ừ." Trì Cách thừa nhận. Một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

“Anh có thích người đẹp không?”

Anh lại gật đầu: “Đàn ông nào mà không thích người đẹp.”

Khương Lâm Tinh cũng gật đầu, lấy ra một tờ trăm tệ phe phẩy: “Đúng vậy, đàn ông nào mà không thích người đẹp."

Anh giật lấy tờ tiền: "Em cũng là một người đẹp."

Cô lại lấy ra một tờ khác.

Trì Cách dùng hai ngón tay kẹp lấy, nhìn vào mắt cô, chân thành nói: "Em là đẹp nhất.”

"Tại sao anh không chụp ảnh với cô Vưu? Anh rất xứng đôi."

"Tôi chỉ xứng đôi với ai nuôi tôi."Trì Cách giả vờ thâm tình, nói "Em đã quên rồi sao? Người đánh đàn trên cầu nói chúng ta là một đôi tiên đồng ngọc nữ, xứng lứa vừa đôi, ông trời tác hợp.”

Nghe có vẻ như đó là sự thật.

Khương Lâm Tinh hất cằm.

Anh đúng là một kẻ ham tiền:,,.