Chương 18: Nắm tay

Edit: Đảo Nhỏ

“Ngày mai gặp lại.” Dương Phi Tiệp cầm đũa, “Anh sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho em.”

Khương Lâm Tinh đến một cửa hàng tiện lợi khác để mua đồ.

Trở lại công ty, Trương Nghệ Lam đi họp về, lên sân thượng gọi điện thoại.

Lưu Thiến vui mừng thông báo: "Khương Lâm Tinh, triển lãm của chúng ta đã được cấp trên khen ngợi!"

Niềm vui của Khương Lâm Tinh cần được chia sẻ. Cô ngay lập tức báo cho Trì Cách.

Trì Cách: "Một chuyện vui như thế, em không phát bao lì xì ăn mừng sao?"

Đúng là anh chàng tham tiền, có vô số lý do để vòi tiền lì xì.

*

Ba người cùng nhau ăn cơm, không khí không gượng gạo như Khương Lâm Tinh tưởng tượng. Họ đã có biết bao kỷ niệm thời cấp 3, từ tập thể cũng như cá nhân, câu chuyện được khơi ra có thể tán gẫu với nhau cả ngày.

Trong bữa ăn, bạn học nam kia nhận được điện thoại của đồng nghiệp, anh ta nói rằng phải về để chỉnh sửa một số tài liệu, cần gấp cho cuộc họp buổi chiều. Anh ta đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Câu chuyện lúc nãy nói về cái gì vậy nhỉ? Là nói về giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, một hôm thầy đến lớp vội nên quên chải đầu. Phía sau đầu thầy có một túm tóc lớn vểnh lên. Lúc nãy, cả ba người họ đều cười.

Tiếng đóng cửa nhẹ vang lên, và căn phòng chìm trong im lặng.

Dương Phi Tiệp ngừng cười. Khương Lâm Tinh cúi đầu. Câu chuyện về giáo viên chủ nhiệm cũng trở nên vô vị.

Dương Phi Tiệp rót cho cô một tách trà.

"Cám ơn." Khương Lâm Tinh đang suy nghĩ, hay là... cô cũng nên mượn cớ rời đi.

Trong lúc cân nhắc, Trì Cách gửi đến một tin nhắn: “Chuyến công tác sắp kết thúc, trở về trong vòng tay Kim chủ.”

Khương Lâm Tinh tựa hồ tìm được một chỗ để thả lỏng: “Trốn việc mấy ngày, trở lại tính sổ với anh."

Dương Phi Tiệp thấy nụ cười trên khóe môi của cô, bèn hỏi: "Đúng rồi, bạn trai của em đi công tác trở về rồi phải không?"

Thật trùng hợp, Trì Cách cũng sắp trở về.

Cô ngẩng đầu lên đáp: "Ừ."

Dương Phi Tiệp gật đầu: "Cũng nên trở về rồi, anh ấy đi công tác lâu như vậy mà."

"Anh ấy vừa gửi tin nhắn cho em, báo là sắp trở về."

Lúc cô và Dương Phi Tiệp lần đầu tiên nói về bạn trai của cô, cô không thể kiếm đâu ra một người. Nhưng hôm nay, bạn trai bịa đặt đã có hình dáng chân thật. "Lớp trưởng, em không sao cả, chờ anh ấy trở về sẽ có người chăm sóc tốt cho em."

Dương Phi Tiệp cười nói: "Vậy thì tốt." Anh cúi đầu uống trà, chén trà che đi thần sắc thật sự của anh.

Khương Lâm Tinh vẫn chưa đưa ra lý do để rời đi.

Dương Phi Tiệp chợt nhận ra: "Chết rồi, anh còn có một tài liệu chưa hoàn chỉnh." Anh thanh toán hóa đơn và vội vàng rời đi.

Khương Lâm Tinh rời nhà hàng và hỏi Trì Cách rằng anh ấy đi công tác làm gì?

Trì Cách: "Khuân vác."

Khương Lâm Tinh: "Tôi tưởng anh không làm việc nặng."

Trì Cách: "Kiếm miếng ăn thật khổ.”

*

Khương Lâm Tinh gặp lại Trì Cách đúng vào ngày Cá tháng Tư. Vốn là một người đàn ông luôn khua môi múa mép, cô sợ rằng hôm nay anh sẽ không nói thật. Nhưng anh rất nghiêm túc.

Khương Lâm Tinh ra lệnh cho anh, hôm nay mặc chiếc áo khoác mười chín tệ. Sau giờ làm việc, cô vào nhà vệ sinh, thay ra bộ đồ công sở rồi mặc vào chiếc áo khoác Mèo Garfield.

Khương Lâm Tinh và Trì Cách không nắm tay nhau, bọn họ khi thì kẻ trước người sau, khi thì sánh vai nhau. Không ai nghi ngờ rằng họ không phải là một cặp.

Cô hỏi anh: "Chiếc áo này có thêu chữ "ch" không?"

Trì Cách gật đầu: "Có, nó là của tôi."

"Tại sao anh lại thêu nó?”

“Vì tay nghề thêu thủ công của tôi rất tuyệt vời, không có đất dụng võ, chỉ có thể thực hiện vào sở thích này.” Cách nói chuyện của anh vẫn luôn kiêu ngạo như vậy.

Được rồi. Khương Lâm Tinh cũng không mong đợi nhận được câu trả lời thật lòng từ anh.

Hai người đứng ở ngã tư đường. Đèn giao thông từ bốn phía, phải mất nhiều thời gian để chờ đợi.

Một đứa trẻ đi tới va vào cô, khiến cho cô ngã lòng anh, lưng cô va vào lòng ngực rắn chắc của anh. Cô quay đầu lại.

Trì Cách nhướng mày, thay vì đỡ cô thì hai tay anh lại đút vào túi quần. Khương Lâm Tinh đứng thẳng dậy, cô thậm chí còn đứng cách xa anh nửa mét.

Trong mối quan hệ này cô là người làm chủ. Nhưng cho đến nay, họ vẫn chưa thực hiện bước đầu tiên.

Cô và Tống Khiên dù sao cũng đã nắm tay nhau.

Cô và Trì Cách giống như người yêu chỉ nhờ chiếc áo khoác. Cô với anh ngoại trừ cùng trò chuyện thì chưa xảy ra điều gì khác. Thỉnh thoảng cô cũng tự hỏi lòng mình rằng cô có thực sự khao khát một người đàn ông hay không? Nói cách khác, thứ mà cô đang mong đợi chỉ là một tấm bình phong.

Một ông chú bước đi.

Khương Lâm Tinh cũng cúi đầu đi theo ông ta. Đi được hai bước, sắp đến làn đường giành cho người đi bộ, tay cô bị kéo lại. Cô giật mình quay đầu.

Trì Cách kéo mạnh. Cô lại ngã vào vòng tay anh. Sau đó, anh buông cô ra.

Hai người hỏi cùng một lúc.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Em đang làm gì vậy?”

Trì Cách nói, “Đèn đỏ, em đi gì chứ?”

Đèn đỏ? Lúc đó Khương Lâm Tinh mới nhận ra rằng đèn đỏ đang đếm ngược. Ông chú vừa rồi vượt đèn đỏ, nhưng cô không chú ý.

“Đang nghĩ gì vậy?” Trì Cách hỏi.

“A, đèn xanh rồi.” Khương Lâm Tinh bởi vì xấu hổ mà vội vàng tránh đi. Khi đèn chuyển sang xanh, cô sải bước về phía trước, hòa vào đám đông. Cô không biết Trì Cách có đi theo không, cô đi một mình.

Có lẽ trong mắt người ngoài, chỉ là hai con Mèo Garfield tách nhau ra mà thôi.

Cô bước nhanh nhưng bất ngờ bị bắt lại.

Một người đàn ông chạy xe điện rất ẩu xuyên qua đám đông hỗn loạn, suýt chút nữa tông vào cô. Cô không quay người lại, nhưng cô biết ai đang nắm cổ tay mình.

“Chú ý đường đi cẩn thận.” Trì Cách dẫn cô băng qua đường.

Khi đi sang phía đối diện, anh cười nói: "Đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, đứa trẻ ba tuổi còn biết, sao hồn vía em như lên mây vậy? Đang nghĩ cái gì à?"

Giưa ngã tư ồn ào, giọng mũi đặc trưng của Trì Cách vang lên, cô từng cảm thấy giọng của anh không trong sáng như Dương Phi Tiệp, cũng không êm dịu, từ tính như Tống Khiên. Nhưng lúc này lại rất dễ nhận ra, dễ dàng lọt vào tai cô.

Cô không nghe rõ người qua đường nói gì, mà chỉ có thể nghe thấy anh hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Cô đang suy nghĩ trong ba tháng tới, khi nào nên cùng anh nắm tay. Cô không có kinh nghiệm để lên kế hoạch thực tế.

Cô ngẩng đầu lên: “Tôi đang nghĩ về công việc.”

Trì Cách giễu cợt hỏi ngược lại: “Thật sao?”

Đám đông tụ tập dưới đèn giao thông. Anh kéo cô đi về phía thoáng hơn.

Cô nói: "Tôi chỉ đang nghỉ về công việc."

"Tôi biết em là người cuồng công việc, nơi này luôn đông người, tốt hơn hết tôi nên đưa em đến một nơi an toàn." Bàn tay anh trượt từ cổ tay xuống lòng bàn tay, nắm lấy những ngón tay của cô.

Nơi an toàn mà anh nhắc đến chính là nhà hàng mà hai người họ sẽ đến.

Khi sắp đến cửa, Trì Cách nói: "Vừa rồi tôi kéo em hai lần, nhưng em vẫn chưa trả phí cho tôi."

Khương Lâm Tinh lấy ra hai tờ một trăm tệ một cách thờ ơ.

Trì Cách: “Không phải tôi cho em thanh toán trực tuyến sao?”

Cô nhét tiền vào túi anh: “Tôi chỉ thích dùng tiền mặt để đập thẳng vào mặt anh thôi.”

“Em là Kim chủ, em là lớn nhất." Trì Cách vẫn không buông tay cô ra. :,,.