Chương 14: H-

“Tỉnh rồi? Sao em rời đi mà không nói với tôi?”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc, âm vang tựa một khúc nhạc cổ điển êm đềm. Đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng như một phản xạ vô thức với âm thanh nghe được, Tiêu Lỗi cất tiếng:

“Trình tiên sinh?”

Một bàn tay to rộng ấm áp xoa tóc cậu, khẽ mân mê từng lọn tóc mềm mại. Do người nọ ôm cậu trong l*иg ngực, khi anh cất tiếng cậu có thể cảm nhận được sự rung động của dây thanh quản phía trên.

“Ừm.”

Một phần vì cơn say còn chưa tan, một phần vì không gian có phần mờ ảo do ánh đèn dây tóc phía trên khiến Tiêu Lỗi cứ nghĩ mình còn đang nằm mơ. Tất cả là do cậu quá mong ước Trình Minh Hạo, đến nỗi trong mơ cũng muốn gần gũi anh.

Chắc mẩm rằng đây là một cơn mộng, người trước mặt chỉ là ảo ảnh, Tiêu Lỗi nghĩ thầm: ‘Nếu đã là mộng, vậy cứ làm theo ý mình đi.’

Cậu liền vòng tay ôm chặt thắt lưng người nọ, vùi đầu vào ngực anh cọ cọ. Qua lớp áp vest bên ngoài cậu cũng có thể ngửi được mùi hương nam tính của anh, hơi ấm tỏa ra khiến cảm giác cô đơn bay biến vào hư vô.

Cậu nghe được tiếng cười khẽ của người nọ, tiếp đến là những nụ hôn rơi trên đỉnh đầu. Anh nâng mặt cậu, hôn cái trán trơn bóng, sống mũi tinh tế, cuối cùng dừng trên đôi môi mềm mại đỏ mọng.

Ngay khi hai cánh môi chạm nhau, Tiêu Lỗi tự nhủ: ‘Giấc mộng này cũng quá chân thật đi’

Ban đầu chỉ là âu yếm nhẹ nhàng, nhưng không lâu sau miệng cậu đã bị tách ra, chiếc lưỡi của người đối diện nháy mắt vọt vào trong, khuấy đảo khoang miệng cậu.

Tiêu Lỗi ngây ngô không biết tiếp nhận vật thể lạ lẫm lại trơn trượt kia ra sao, theo phản xạ muốn lùi ra sau. Người phía trước nhận ra ý định đó của cậu, bàn tay di chuyển lên cao, trấn trụ sau gáy, khiến cậu không có đường lui.

Chiếc lưỡi ướŧ áŧ kia nhất quyết muốn cuốn lấy đầu lưỡi cậu, xoay chuyển qua lại như cặp đôi độc tấu điệu tango trên sàn nhảy.

Tiêu Lỗi lần đầu hôn môi đã bị bắt trải nghiệm hôn sâu, cậu không hề biết cách điều hòa hơi thở, rất nhanh lượng oxi hít vào phổi đã thấp hơn bình thường, thiếu dưỡng khí khiến gò má cậu đỏ bừng.

Trình Minh Hạo nhận thấy vật nhỏ trước mắt không thể nín thở lâu hơn mới khẽ rời môi, trước lúc rời khỏi còn cắn nhẹ vào môi dưới của cậu.

Tiêu Lỗi há miệng hít hà lấy dưỡng khí, gò má đỏ bừng, đuôi mắt ướŧ áŧ khép hờ, hàng mi dày dính nước mắt sinh lý chụm lại thành từng cụm nhỏ, để lộ đôi đồng tử đen như mực bên trong.

Trình Minh Hạo khẽ lẩm bẩm bên tai cậu:

“Em cần thở bằng mũi, tiểu hồ ly.”

Hôn môi kịch liệt một hồi, kèm theo cảm giác nhói đau rất nhẹ trên môi từ vết cắn của người nọ khiến đầu óc cậu tỉnh táo lên rất nhiều, cũng nhận thức được đây không phải mộng, người đàn ông trước mắt là chân thật ôm hôn mình.

Tiêu Lỗi có phần hốt hoảng muốn rời khỏi vòng tay anh, nhưng cánh tay của anh như kìm sắt, ôm cậu ngày càng chặt, cậu có cố sức thế nào cũng không xi nhê nổi.

Cậu chỉ đành mặc cho anh ôm lấy, khoảng cách chi gian gần đến nỗi Tiêu Lỗi cảm nhận được từng nhịp thở bình ổn của đối phương, giống như chưa thật sự thanh tỉnh, cậu có điểm nghi hoặc:

“Thật sự là ngài sao, Trình tiên sinh?”

Anh trầm ổn đáp, trong giọng nói mang theo ý đùa giỡn:

“Em còn quen vị Trình tiên sinh nào khác ngoài tôi sao? Còn để người ta ôm hôn như vừa rồi nữa ư?”

Tiêu Lỗi đỏ bừng mặt, hình ảnh thân mật vừa rồi lại lướt qua đầu cậu, khiến cậu không kịp suy nghĩ đã ấp úng đáp:

“Không…không phải. Tôi là nghĩ ngài đang…cùng với cô Mary…”

Cậu không thể nói nốt nửa câu sau, câu nói trở thành không đầu không đuôi.

Anh âm trầm hỏi cậu:

“Mary? Vì cô ta mà em rời khỏi căn hộ sao? Tại sao vậy?”

Tiêu Lỗi trầm mặc trước câu hỏi của anh, suy nghĩ trong đầu lại khiến tâm cậu bất giác trùng xuống: ‘Vì sao? Vì cô ấy là tình nhân của ngài, tôi không là gì của ngài cả, người rời đi phải là tôi.’. Câu nói ra đến ngoài miệng lại thành:

“Cô ấy nói có hẹn với ngài, muốn tôi rời khỏi đó.”

Cậu không nhận ra giọng nói của mình còn mang theo âm mũi, nghe rất giống câu giận dỗi trách móc đối phương.

Trình Minh Hạo tiếp tục xoa đầu cậu, cười như có như không hỏi:

“Cô ta nói em rời đi thì em liền rời đi, vậy sao khi tôi muốn em chấp nhận tôi, ở bên cạnh tôi, trở thành người yêu của tôi thì em lại không đồng ý nhanh như vậy?”

Tại sao ư? Cậu biết lý do chính cho việc cậu không đáp lại tình cảm của anh, là do cậu sợ hãi, cậu nhát gan, cậu thiếu tự tin khi đứng trước mặt anh, hơn cả là…cậu thấy mình không xứng với Trình Minh Hạo.

“Tôi…ngài, ngài có thể tìm người khác tốt hơn tôi.”

Một khoảng lặng ngắn ngủi diễn ra giữa hai người sau lời đáp của cậu, một lúc sau Trình Minh Hạo mới cất tiếng:

“Vậy ý em là muốn tôi quay lại căn hộ với Mary đúng không?”

Tiêu Lỗi không đáp lời anh, chính bản thân cậu cũng thấy mình mâu thuẫn, vừa cố tránh né Trình Minh Hạo, nhưng khi nghĩ đến việc anh rời đi lại không nhịn được mà đau lòng.

Mãi lâu sau, cánh tay đang ôm lấy cậu chợt nới lỏng, bàn tay ấm áp xoa tóc cậu cũng ngừng lại.

“Được, vậy tôi sẽ làm như ý em muốn.”

Nói rồi anh thật sự đứng dậy rời khỏi. Ngay lúc Trình Minh Hạo cất bước, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Tiêu Lỗi như đứt lìa. Con người luôn sống theo cảm xúc, khi đứng trước thứ mình quá đỗi yêu thích, quá đỗi khao khát thì sẽ rất dễ mất tự chủ. Hình ảnh anh rời đi khiến cậu gần như mất tỉnh táo.

Lúc này dù não bộ cảnh cáo rằng hành động của Tiêu Lỗi là nguy hiểm, rằng cậu sẽ gặp hậu quả trong nay mai, nhưng trái tim đập mạnh mẽ trong l*иg ngực lại thôi thúc cậu giữ lấy người trước mặt.

Tiêu Lỗi vươn tay, nắm lấy góc áo anh, giống chú mèo nhỏ vươn tay giữ lấy chủ nhân không rời xa nó.

Trình Minh Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một giọt nước mắt nặng trĩu lăn dài trên má cậu, không nức nở, chỉ lẳng lặng rơi xuống, biến mất nơi cần cổ.

Anh nửa quỳ, vươn tay lau đi vệt nước sáng lên dưới ánh đèn, trầm thấp nói:

“Nói cho tôi biết suy nghĩ của em.”

Cậu nhỏ giọng đáp lại, âm thanh nhẹ đến mức một cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay:

“Ngài đừng đi…”

Anh khẽ vuốt ve gương mặt cậu:

“Làm người yêu của tôi, tôi sẽ mãi ở cạnh em.”

Cậu ấp úng, nước mắt cứ tuôn đứt quãng, nhưng tất cả đều được bàn tay to rộng của anh lau đi.

“Tôi…tôi không thể.”

“Tại sao?” – Trình Minh Hạo hỏi, đồng thời lại vươn tay ôm cậu trong l*иg ngực, vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy của cậu.

Cảm xúc không ổn định khiến Tiêu Lỗi bất giác nói ra suy nghĩ trong đầu:

“Tôi có dị tật, tôi không xứng với ngài.”

Một tiếng nức nở rất nhỏ phát ra, giống như phát tiết ra ngoài nỗi lòng của chủ nhân.

“Tôi biết.”

“Không, ngài không biết, đó không phải dị tật bình thường, là thứ rất bất kham, rất ghê tởm, là…”

Không để cậu nói hết câu, Trình Minh Hạo trực tiếp dùng môi mình chặn môi cậu. Lại là một nụ hôn nóng bỏng, kịch liệt, khiến đầu óc Tiêu Lỗi mụ mị. Nhưng khi hai người tách ra, Tiêu Lỗi quả thật đã bình tĩnh hơn.

“Tôi biết. Em là người song tính, đúng chứ?”

Cậu ngẩn người nhìn anh. Anh biết từ khi nào? Tại sao anh lại biết được bí mật thân thể cậu? Sao Trình Minh Hạo không có biểu hiện gì?

Từng dấu chấm hỏi lớn nhỏ hiện hữu trong đầu Tiêu Lỗi, nhưng cậu chỉ hỏi anh một câu duy nhất trong số đó:

“Ngài có chán ghét em không?”

Anh hôn nhẹ lên khóe mắt còn vương lệ của cậu, đoạn nói:

“Tôi thể hiện còn chưa rõ ràng với em sao? Chẳng phải người không nhiệt tình ở đây là em ư?”

Dừng một lúc, Trình Minh Hạo lại tiếp tục:

“Cho tôi một câu trả lời, nếu em không muốn ở cạnh tôi, tôi sẽ theo lời em nói mà đi tìm người khác, cũng vẫn sẽ giúp em tiếp tục đi học. Còn nếu em đồng ý…tôi sẽ buộc chặt em bên mình, sẽ không rời bỏ em, nhưng đổi lại…em cũng không được rời xa tôi.”

Tiêu Lỗi từng đọc một câu chuyện thần thoại, kể rằng giọng nói của nhân ngư trên biển âm vang thánh thót, sẽ mê hoặc lòng người khiến họ mất đi lý trí, cuối cùng biến họ thành thức ăn. Cậu lại thấy thứ âm thanh mê hoặc đó hẳn phải trầm thấp, đầy từ tính mới phải, giống như Trình Minh Hạo vậy, bởi hiện tại cậu cũng bị anh làm cho trầm mê, đến nỗi kết cục ra sao cậu cũng không màng tới nữa.

Cậu vươn tay vòng qua cổ anh, nhích người lại gần, áp môi mình lên môi Trình Minh Hạo, cánh môi còn hơi chút run rẩy.

Trình Minh Hạo nhếch khóe miệng, làm sâu thêm nụ hôn của hai người, mặc sức đảo lộng trong miệng cậu.

Trong một khắc đầu óc cậu choáng váng, anh thuận thế đè Tiêu Lỗi xuống chiếc giường đơn mỏng manh, bản thân thì nằm đè phía trên, thân hình to lớn trùm kín cơ thể cậu.

Đến khi nụ hôn chấm dứt, môi Tiêu Lỗi đã có điểm sưng, nhưng lại chỉ khiến cánh môi càng thêm hồng nhuận quyến rũ.

Trình Minh Hạo nhìn cậu thở dốc một hồi, nói với giọng trầm khàn:

“Tôi muốn em.”

Tiêu Lỗi gom lại chút lý trí cuối cùng, run giọng đáp:

“Không, đừng…em sợ.”

Anh vuốt ve gương mặt cậu, từng câu nói ra đầy vẻ dụ hoặc:

“Đừng sợ, giao mọi thứ cho tôi, nhé…”

Những hình ảnh Tiêu Lỗi từng mơ vụt lướt qua trong đầu, cũng cùng một gương mặt ấy, cơ thể ấy, giọng nói ấy khiến cậu mê muội. Kết cục xấu xí trong mơ cũng lần lượt hiện về, cơ thể cậu bất giác run rẩy, cố sức đẩy thân hình to lớn trước mặt, đến cuối cùng cậu vẫn là sợ hãi.

“Tiên sinh, ngài đừng như vậy…em không muốn…nơi đó rất dị dạng, ngài…”

Trình Minh Hạo lại tiếp tục chặn miệng cậu, thành công ngăn lại lời từ chối, cũng càng khiến cậu thêm không tỉnh táo.

“Không phải dị dạng, em làm tôi thấy nơi đó, tôi sẽ chứng minh cho em thấy mọi thứ tồn tại đều có lý do.”

Giọng nói và cử chỉ của Trình Minh Hạo ôn nhu mười phần, giống như đổ đầy mật ngọt vào tai cậu.

Anh lăn lộn trên thương trường thời gian dài như vậy, giỏi nhất là thu phục nhân tâm. Đến cả những lão già đáng tuổi cha ông của Trình Minh Hạo còn bị anh thuyết phục, chứ nói chi đến một cậu nhóc vừa thành niên như Tiêu Lỗi.

Tính tính một chút chênh lệch tuổi tác giữa hai người cũng có một bó, nhìn qua anh chỉ kém đang dụ dỗ trẻ con một chút. Nhưng thương trường cũng vậy, tình trường cũng vậy, chỉ cần đạt được mục tiêu, cách thức ra sao nào có ai quan trọng. Huống hồ Trình Minh Hạo còn rất kiên nhẫn chờ đợi, không hề ép buộc Tiêu Lỗi. Bất quá vật nhỏ này quá thu hút sự chú ý, nắm trong tay cũng còn có người muốn đoạt, vẫn là ăn vào bụng thì tốt hơn.

Tiêu Lỗi bị những chiếc hôn và âu yếm của Trình Minh Hạo làm mụ mị đầu óc, hoàn toàn để cho cảm xúc nơi trái tim điều khiển, không hề đưa ra lời đồng ý, nhưng cũng không lại phản kháng với anh.

Trình Minh Hạo chỉ chờ có vậy, vừa hôn môi vừa di chuyển đôi tay vuốt ve cơ thể cậu.

Tiêu Lỗi đối với tìиɧ ɖu͙© là một tờ giấy trắng, dù cách một tầng vải vóc cũng rất nhanh bị kí©h thí©ɧ đi lên, tràn ra tiếng nức nở rất nhỏ.

“Ưm…”

Đôi tay của anh luồn vào lớp áo, du tẩu trên thân hình nhỏ gầy, tiến đến ngực cậu, một chân thì chen vào giữa hai chân Tiêu Lỗi. Ngay khi Trình Minh Hạo cách một lớp vải cọ xát giữa hai chân cậu, ngón tay cũng đồng thời ấn lên hai điểm nhô lên trước ngực.

Kí©h thí©ɧ đồng thời khiến Tiêu Lỗi không kìm được khẽ rên: “Á…a”

Bàn tay trước ngực không ngừng mân mê hai hạt tiểu đậu, phía dưới cũng không ngừng bị cọ xát, phía trên thì liên tục tiếp nhận hôn môi cùng cắи ʍút̼, kí©h thí©ɧ khiến Tiêu Lỗi phập phồng thở dốc, phía dưới mơ hồ có thứ gì đó chảy ra, ướŧ áŧ dính nhớp.

Cảm nhận được biến hóa của người dưới thân, Trình Minh Hạo hai ba liền cởi phăng áo quần của cậu, thẳng đến khi chỉ còn chiếc qυầи ɭóŧ bị cậu giữ lấy nên chưa bị anh lột ra.

Dường như nỗi sợ người khác biết được bí mật cơ thể đã ăn sâu vào tiềm thức của Tiêu Lỗi, ngay cả khi tìиɧ ɖu͙© bị khơi gợi cậu cũng còn một lớp phòng vệ mỏng manh với người đối diện.

Trình Minh Hạo không hề vội vàng, anh ngắm nhìn cơ thể cậu thật kỹ càng, như ngắm món đồ trân bảo vừa ra khỏi hộp son.

Khung xương của cậu nhỏ nhắn, nữ giới phát triển tốt một chút có khi còn có khung xương rắn chắc hơn của cậu. Làn da trắng sứ mềm mại, như tẩm hồ dán khiến tay anh chỉ muốn vuốt ve mãi không buông. Cần cổ thanh mảnh và xương quai xanh tinh tế, động mạch chủ phía dưới hiện lên rõ ràng sau lớp da quá đỗi trắng sáng của cậu.

Vòng eo nhỏ xinh chỉ một cánh tay là ôm trọn, đôi chân thẳng tắp nuột nà không một vệt xước. Chiếc qυầи ɭóŧ trắng tinh được cậu gắt gao giữ lấy mơ hồ hiện lên một vệt nước nhàn nhạt.

Trình Minh Hạo cầm hai tay cậu, ghé đến bên tai thủ thỉ:

“Ngoan, để tôi thấy nơi đó…”