Chương 15: H

“Ngoan, để tôi thấy nơi đó…”

Tiêu Lỗi chỉ còn một lớp phòng vệ nhỏ theo bản năng, lực nắm tay không có bao nhiêu, Trình Minh Hạo khẽ dụng lực đã tách được tay cậu đang níu giữ đồ vật che thân cuối cùng.

Chiếc qυầи ɭóŧ cuối cùng cũng bị anh lột xuống, Tiêu Lỗi khép lại hai chân, lấy tay bưng kín mặt, đôi tai chuyển sang màu hồng rực.

Phản ứng ngượng ngùng của cậu quá đáng yêu, nhưng cũng thập phần dụ hoặc, khiến đũng quần anh dần căng phồng thành một khối lớn.

Nói đến cũng thật buồn cười, Trình Minh Hạo trăm tưởng ngàn tưởng, cũng không tưởng tượng qua việc mình sẽ làm loại chuyện này với cậu ở nơi sơ sài như vậy. Nhưng người thắng phong cảnh, lúc này chiếc giường nhỏ hẹp cứng ngắc phía dưới cũng không khiến anh bận tâm là bao, bởi toàn bộ sự chú ý của anh đã dành cho thân ảnh trắn nõn phía trên.

Trình Minh Hạo nhẹ tách hai chân Tiêu Lỗi, lúc này toàn bộ cơ thể cậu mới chân chân chính chính bày ra trước mắt anh.

Hạ thân bóng loáng lác đác vài sợi lông tơ ngắn ngủn, dươиɠ ѵậŧ nhạt màu chỉ lớn chừng hai ngón tay. Dù Tiêu Lỗi tuổi nhỏ nhưng cũng tính là trưởng thành, ấy vậy mà nơi đó chỉ như trẻ em chưa qua dậy thì.

Nhìn xuống dưới một chút, hai viên tinh nang đáng lý ra nên có nhưng lại không thấy xuất hiện. Thay vào đó là một hoa huyệt nhỏ xinh, trắng bóng trơn mịn, hai cánh hoa khép chặt, e thẹn giống hệt chủ nhân.

Trình Minh Hạo du͙© vọиɠ nháy mắt tăng vọt, cự vật như muốn ngạnh sinh sinh phá khóa mà ra. Nhưng mắt thấy hoa huyệt vừa non vừa mềm lại nhỏ hơn so với nữ nhân bình thường, suy nghĩ trực tiếp cắm vào của anh cũng bị lý trí ép xuống.

Anh tiếp tục nhỏ giọng thì thầm bên tai Tiêu Lỗi:

“Bé ngoan, nơi đó của em rất đẹp, tôi rất thích, không dị dạng chút nào, em bỏ tay ra nhìn tôi đi.”

Không có tiếng chê bai miệt thị hay chán ghét như trong mơ, trái tim Tiêu Lỗi cởi bỏ sự lo lắng ban đầu, nhưng sự ngượng ngùng vẫn là đầy ứ. Cậu như cũ tay bưng kín mặt, lắc lắc đầu tỏ ý từ chối.

Trình Minh Hạo tiếp tục dụ dỗ, hôn mu bàn tay cậu, thấp giọng nỉ non:

“Em là ghét tôi sao, nên mới không muốn thấy mặt tôi?”

Trái tim cậu nhảy hẫng một nhịp, không lâu sau thì từ từ buông xuống tay, để lộ đôi mắt to tròn đen tựa hắc diệu thạch ngước lên nhìn anh.

“Không…không ghét ngài.”

Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu, cũng nhẹ như lông vũ lướt qua tai anh, khiến lòng anh cồn cào rục rịch.

“Vậy giao mọi thứ cho tôi, nhé?”

Đều nói trẻ nhỏ dễ dụ, thậm chí dù có trưởng thành con người cũng rất dễ sa vào cám dỗ. Từ trong con ngươi màu hổ phách của Trình Minh Hạo cậu có thể thấy ảnh ngược của bản thân mình được bao trùm bởi sắc vàng trong mắt anh, bọc đến kín kẽ, cũng khiến Tiêu Lỗi không cách nào thoát ra được.

Cậu gật đầu rất nhẹ, dù có chết đuối cậu cũng muốn đắm chìm trong ánh mắt ấm nóng kia một lần.

Trình Minh Hạo nhếch môi cười, cúi người hôn cần cổ cậu, dần dần lướt xuống xương quai xanh rồi liếʍ hôn một đường tới đầu nhũ hồng phấn trước ngực Tiêu Lỗi. Mỗi lần môi anh rời đi nơi đó đều hiện những điểm nhỏ ái muội, to nhỏ đậm nhạt khác nhau, điểm trên cơ thể cậu rất giống hoa đào nở trên tuyết, khiến Tiêu Lỗi càng thêm phần quyến rũ.

Có lẽ là do ảo giác khi tìиɧ ɖu͙© tăng cao, Trình Minh Hạo dường như ngửi thấy một mùi thơm tỏa ra từ cơ thể cậu, thanh thanh u u, khiến anh chỉ muốn cắn nuốt lấy thân hình trước mắt.

Nghĩ là làm, anh ngậm lấy viên đậu đỏ trước mắt, hút thật mạnh. Chỉ nghe thấy người dưới thân “A” một tiếng, bờ vai bị một đôi tay đẩy nhẹ. Nhưng sức lực lại chẳng có bao nhiêu, còn không đủ lực như khi mát xa bấm huyệt.

Trình Minh Hạo ra sức liếʍ mυ"ŧ đầu nhũ cậu, giống như phải hút ra thứ gì đó mới cam lòng. Còn xấu xa mà cắn nhẹ, cảm giác vừa đau nhói vừa kí©h thí©ɧ khiến cậu không biết cưỡng lại ra sao, chỉ biết phát ra từng tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng ái muội.

“Ưm…Đừng…cắn…”

Anh còn muốn tiếp tục cắn xuống, nhưng xem chừng chú nai con Tiêu Lỗi sức chịu đựng quá kém, liên tục đẩy đầu vai anh. Trình Minh Hạo tiếc nuối buông môi, lúc này đầu ngực cậu đã sưng lớn một vòng, cũng chuyển thành màu đỏ tươi, càng giống một viên hồng đậu no đủ.

Anh chuyển qua nhũ hoa còn lại, tiếp tục lặp lại quá trình liếʍ hút, chỉ là không lại mạnh mẽ gặm cắn như lúc trước.

Đôi tay Trình Minh Hạo cũng không nhàn rỗi mà du tẩu trên cơ thể cậu, miêu tả từng đường cong của người dưới thân. Vòng eo nhỏ gầy chỉ một tay là ôm trọn. Khi Tiêu Lỗi mặc đồ anh cũng mơ hồ thấy được hình dáng nhỏ nhắn nơi eo bụng cậu, nhưng khi chân chính chạm vào lại có cảm xúc khác hẳn.

‘Nên nuôi béo thêm nữa mới được’ – Trình Minh Hạo nghĩ.

Bàn tay to rộng di chuyển xuống phía dưới, mân mê bờ mông tròn mẩy. Nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Lỗi dù gầy, eo không có mấy lạng thịt nhưng cố tình mông lại thập phần đầy đặn. Véo lên còn có độ đàn hồi như thạch dẻo, kích cỡ vừa vặn giống như đặt theo cỡ tay của Trình Minh Hạo mà đúc, khiến anh càng nhéo càng hăng.

Tiêu Lỗi chỉ biết ngửa cổ đón nhận những kí©h thí©ɧ từ Trình Minh Hạo, gương mặt đỏ ửng một mảng.

Cậu biết khu trọ này tường rất mỏng, căn bản không có tính năng cách âm, đồ vật rơi mạnh chút phía đối diện cũng có thể nghe đến rõ ràng. Tiêu Lỗi chỉ đành cắn môi kìm lại những âm thanh nức nở phát ra, nhưng thi thoảng vẫn nghe được giọng rên khẽ khàng lại ngọt nị.

Sau một hồi vừa liếʍ mυ"ŧ vừa nhào nặn, hai bờ mông đã nổi những vết hằn đỏ ửng, hai đầu nhũ của cậu cũng đỏ tươi dựng đứng. Toàn thân Tiêu Lỗi phủ một lớp mồ hôi mỏng, càng thêm trơn trượt mềm mại.

Trình Minh Hạo vươn đầu ngón tay thăm dò hoa huyệt bí ẩn phía dưới. Sau khi tiếp nhận một tràng kí©h thí©ɧ không ngừng, hoa huyệt vẫn khép chặt như cũ, nhưng cũng ẩn ẩn ẩm ướt, giống như loài hoa ăn thịt đang tiết mật ngọt thu hút con mồi tiến vào.

Anh chỉ vừa vuốt nhẹ nơi đó Tiêu Lỗi đã giật nảy mình, phản xạ có điều kiện mà lui lại phía sau. Nhưng cậu vừa động đã bị cánh tay anh giữ lại, giống chiếc kìm sắt kẹp chặt khiến cậu muốn trốn cũng không được.

Cậu nhỏ giọng nài nỉ:

“Khoan…từ từ đã…”

Tiêu Lỗi còn chưa nói hết câu, Trình Minh Hạo đã tách mở hai cánh hoa, một ngón tay nhanh chóng thâm nhập vào bên trong. Cậu chỉ kịp “Á” một tiếng, cảm giác dị vật xâm nhập quá rõ ràng, hoa huyệt non nớt theo bản năng thít chặt, ngăn cản không cho dị vật kia tiến sâu thêm.

Trình Minh Hạo phía trên bất giác nhăn lại mày, quá chặt, chỉ một ngón tay đã kẹp chặt như vậy, xem chừng phải bỏ không ít công sức mới mong hoa huyệt nhỏ nhắn này nuốt được đồ vật của anh.

“Ngoan, thả lỏng nào.”

Anh buông giọng dụ dỗ, đồng thời càng đẩy ngón tay tiến sâu thêm. Ngón tay Trình Minh Hạo rất dài, mặc dù móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sẽ không khiến cậu bị thương, nhưng đầu ngón tay có một tầng kén mỏng, ma sát phía trong hoa huyệt khiến Tiêu Lỗi cảm thấy có điểm ngứa ngáy, hơn nữa còn là càng chạm càng ngứa.

Anh chậm rãi đưa ngón tay ra vào, đến khi cảm nhận được hoa huyệt dần thích ứng mà tiết ra mật dịch bôi trơn vừa đủ lại tiếp tục tiến nhập ngón tay thứ hai. Nhưng ngay khi có thêm đồ vật thâm nhập, hoa huyệt lại tiếp tục kẹp chặt, kháng nghị với việc dị vật đột nhiên tăng lên.

Cơ thể Tiêu Lỗi vì căng thẳng mà cứng còng không thể thả lỏng, hoa huyệt cũng vì thế mà càng không chịu co giãn thêm. Trình Minh Hạo khẽ hôn môi cậu, bàn tay còn lại vuốt ve dọc cơ thể, trấn an tâm tình lo lắng của cậu.

Quá trình tràn ngập kiên nhẫn và ôn nhu, khiến chú thỏ nhát gan là cậu chậm rãi tiếp nhận, hai ngón tay cũng thuận lợi ra vào lối đi chật hẹp.

Chỉ mới hai ngón tay đã khiến Tiêu Lỗi khó có thể tiếp thu, cảm giác trướng đầy bên trong địa phương trước giờ cậu chưa từng động tới vừa khó chịu nhưng đồng thời cũng khích thích mười phần. Đại não liên tục dẫn truyền xung thần kinh sản sinh ra andrenalin khiến cậu hưng phấn, hoa huyệt cũng theo đó mà tiết càng nhiều mật dịch.

Trình Minh Hạo cảm thấy không sai biệt lắm, liền tiến vào ngón tay thứ ba, đồng dạng cảm nhận được vách tường co rút siết chặt lại. Anh chỉ biết cười khổ trong lòng, dù là một ngón, hai ngón, hiện tại là ba ngón, nơi đó đều có thể hút đến thật khẩn, giống như hố đen hút người không nhả xương.

Ba ngón tay từ tốn ra vào, lúc này hoa huyệt dường như có điểm chấp thuận dị vật cố chấp tiến nhập kia, tiết ra mật dịch ngày càng nhiều. Trong căn phòng yên tĩnh, nghe kĩ lên còn thấy được âm thanh “lép nhép” khiến người không nhịn được mà đỏ mặt.

Hai cánh hoa bị bẻ khai sang hai phía, lộ ra phần hoa tâm đỏ hồng đang bị ngón tay có tốc độ nhất định mà tiến xuất, phía trên là hạt châu rất nhỏ, dưới kí©h thí©ɧ mà hơi nhô lên, triển lộ ra bên ngoài.

Anh dùng ngón cái ấn xuống hạt châu đỏ ửng, người dưới thân liền khẽ cong người, cần cổ xinh đẹp rướn lên, phát ra tiếng rên ngọt nị.

Tiêu Lỗi cảm thấy như có một dòng điện từ phía hạ thân chạy thẳng lên não, kí©h thí©ɧ khiến cậu không thể suy nghĩ gì thêm, cũng chẳng để ý mình thốt lên những âm thanh gì.

Trình Minh Hạo nhếch miệng cười, tiếp tục dùng sức vừa ấn vừa xoay tròn hạt châu, thích ý nhìn biểu cảm bị tìиɧ ɖu͙© bao trùm của cậu.

Cậu vươn tay ngăn lại bàn tay đang loạn động của anh, nhưng bị kí©h thí©ɧ khiến thần kinh có điểm tê dại, lực xuất ra chỉ như đuổi ruồi chứ đừng nói đến muốn đẩy lui Trình Minh Hạo. Ngược lại còn giống như cậu đang cầm tay anh muốn anh tiến nhập sâu hơn, cũng xoa ấn mạnh hơn.

Không cản được đối phương khiến cậu bất mãn nhăn lại chân mày, cắn môi càng thêm chặt, trông vừa ngây ngô nhưng cũng quyến rũ lạ thường.

Có vẻ như đã kí©h thí©ɧ đúng chỗ, hoa huyệt tiết dịch đủ để ba ngón tay ra vào không trở ngại gì, dươиɠ ѵậŧ phía trên ban đầu không có phản ứng hiện tại cũng tiến vào trạng thái nửa cương, chỉ là vẫn nhỏ xinh như cũ, không lớn thêm là bao.

Chợt ngón tay Trình Minh Hạo chạm đến một tầng chắn mỏng manh, anh hơi khựng lại, khóe miệng nhếch càng cao.

Anh đột ngột rút ngón tay khỏi hoa huyệt, khi ra ngoài còn mang theo chất dịch nửa trong suốt, toát lên mùi vị tanh ngọt da^ʍ mĩ.

Tiêu Lỗi ban đầu cực kỳ bài xích dị vật xâm nhập, chỉ nghĩ muốn tống khứ thứ không an phận khuấy đảo trong cơ thể mình ra ngoài, không nghĩ đến sau khi dần dần thích ứng, ngón tay anh rời khỏi khiến cảm giác hư không ập đến cũng sẽ khó chịu như vậy.

Cậu thấy bản thân quá dâʍ đãиɠ, mới tiếp cận với kí©ɧ ŧìиɧ không bao lâu đã nổi lên cảm giác không nỡ rời xa như vậy, thật là ti tiện. Tiêu Lỗi lại lấy tay che kín mặt, vành tai đỏ bừng như nhỏ được máu, lần này không phải cậu e thẹn trước Trình Minh Hạo, mà bởi cậu tự thấy xấu hổ về bản thân mình.

Tiêu Lỗi có điều không biết, du͙© vọиɠ là bản tính nguyên thủy của con người, cũng là một trong những nhu cầu cơ bản ai ai cũng muốn được đáp ứng. Phản ứng của cậu là rất bình thường, thậm chí còn hơi chậm chạp, nếu đổi thành người khác, hiện tại có lẽ đã hai tay hai chân quấn lấy Trình Minh Hạo, nào có còn lý trí mà tự trách như cậu.

Anh cười khẽ khi trông thấy phản ứng của Tiêu Lỗi, rất có cảm giác phí một hồi công phu nhưng lại quay về điểm xuất phát.

Trình Minh Hạo liếʍ hôn vành tai hồng rực, giọng nói có điểm khàn khàn:

“Tiểu Lỗi, bảo bối, tôi muốn đi vào.”

Cậu khẽ rùng mình, đương nhiên cậu hiểu ý của câu nói kia, chung quy một màn vừa rồi vẫn chưa phải là điểm chính, anh đây là muốn chân chính “đi vào” nơi đó.

Tiêu Lỗi buông tay nhìn Trình Minh Hạo, nếu hỏi lúc này cậu có sợ không, câu trả lời đương nhiên là có. Nhưng trên cả nỗi sợ, cậu càng tin tưởng nam nhân trước mặt, cũng nguyện ý giao bản thân mình cho anh.

Cậu như cũ gật nhẹ đầu, di chuyển nhỏ đến mức nếu không quan sát kĩ sẽ không nhận ra. Một nụ hôn rơi trên trán cậu, tiếp đó là tiếng kéo khóa, tiếng ‘loạt soạt’ của vải vóc khi va chạm vào nhau. Lúc này Tiêu Lỗi mới nhận thấy bản thân mình thì trần như nhộng còn người đàn ông phía trên ngoài cởϊ áσ vest, vài chiếc cúc áo sơ mi được bung mở, tay áo xắn lên cao ra thì mọi thứ vẫn chỉnh tề như cũ.

Còn đang mải mê đánh giá y phục của hai người, Tiêu Lỗi bất chợt hoảng hốt lên, bởi cậu trông thấy hạ thân của Trình Minh Hạo.

Dươиɠ ѵậŧ trước mắt lớn bằng cổ tay trẻ em, kích cỡ vừa thô vừa dài, màu sắc tím sẫm, phần thân nổi những đường gân dày đặc, qυყ đầυ lớn như trứng gà có màu càng thâm đen.

Thoáng chốc sắc đỏ trên mặt cậu lui đi phân nửa, nháy mắt lại trở lên tái nhợt, mày cũng nhíu chặt lại, cảm xúc lo sợ bất an hiện lên rõ ràng.

‘Lớn quá’ – cậu không khỏi nghĩ.

Chỉ ba ngón tay Tiêu Lỗi cũng đã thấy thập phần khó khăn, mà ba ngón tay đem so sánh với vật kia thì lại chẳng tính là gì. Mặc dù bộ phận nam tính của cậu phát dục chẳng ra sao, nhưng Tiêu Lỗi vẫn biết cái đó của người bình thường nên có bộ dạng gì, kích cỡ kia đã không phải người thường có thể có. Thứ hung khí kia nếu tiến vào cơ thể cậu, vậy cậu hẳn phải mất nửa cái mạng.

Tiêu Lỗi tận lực lui cơ thể về phía sau, cũng khép lại hai chân, cố gắng bình tĩnh nói:

“Khoan, khoan đã…cái đó, tiên sinh, em chưa sẵn sàng. Chúng ta đừng làm đến bước cuối, được không?”

Cảm nhận được đối phương đang sợ hãi, khóe mắt cũng ẩn ẩn đỏ lên. Trình Minh Hạo như tên đã lên dây, sao có thể nói ngưng là ngưng được, anh tiếp tục dụ dỗ, vuốt ve gò má cậu trấn an.

“Ngoan, đừng sợ, sẽ không làm em đau đâu, tin tưởng tôi.”

Nói xong lại là một trận hôn môi kịch liệt, khiến cậu không đáp lại được gì. Trong lúc ngăn cản chiếc miệng phía trên của Tiêu Lỗi, anh nhẹ tách hai chân cậu, đưa phân thân đã cương cứng tới miệng huyệt còn bóng loáng dịch nhầy.

Qυყ đầυ tách ra hai cánh hoa trơn bóng, từ từ tiến nhập vào bên trong. Không ngoài dự đoán, hoa huyệt bài xích co chặt lại ngăn cản vật thể to lớn kia. Trình Minh Hạo xoa nhẹ hạt châu phía trên, có lực mà ấn xuống, hoa huyệt liền tràn ra dâʍ ŧᏂủy̠, qυყ đầυ lớn thâm đen thành công đi vào.

Chỉ vừa tiến vào qυყ đầυ đã bị hút chặt lấy, khiến anh đang mυ"ŧ hôn môi cậu cũng không nhịn được phải tách ra.

“Ha, thả lỏng, đừng cắn chặt như vậy, bảo bối.”

Tiêu Lỗi đồng dạng há miệng thở dốc, nước mắt theo khóe mi chảy xuống thấm vào nệm giường. – ‘Đau quá…’

Cậu cảm nhận được sự đau nhói nơi hạ thân, hoa huyệt bị bất chấp kéo căng theo bản năng mà co rút. Sự thích ý phía trước trong chốc lát tiêu tán, chỉ còn cơn đau dần dần tăng lên.

Dị vật phía dưới chưa nằm yên được bao lâu, khi hoa huyệt bớt co thắt, đồng thời tiết ra dịch thủy, cự vật liền tiến sâu thêm.

“Ưmm…từ, từ từ, lớn quá, hức…đau…”

Cậu không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ đứt quãng mà nức nở, giống như van nài người trước mặt.

“Thả lỏng, rất nhanh sẽ không đau, ngoan.”

Trình Minh Hạo cũng bị kẹp đến thở ra, anh biết hoa huyệt của cậu nhỏ hẹp, cũng đã kiên nhẫn mà nơi lỏng chỗ đó một hồi, không nghĩ đến lúc tiến vào vẫn là khẩn như vậy.

Anh vuốt ve xoa nắn khắp nơi trên cơ thể cậu, cũng liên tục nói lời trấn an, phân thân bên dưới cứ nương theo lối đi tiến từng chút một, không hề gấp gáp.

Tiêu Lỗi cảm nhận được hoa huyệt ngày càng bị nhồi đầy, mỗi khi cậu nghĩ cự vật đã tiến đến điểm cuối, anh lại đỉnh thêm một đoạn vào bên trong khiến kết nối giữa hai người càng sâu thêm.

Rất nhanh dươиɠ ѵậŧ chạm đến lớp màng chắn mỏng manh, cũng là tầng phòng vệ cuối cùng.

“Chịu khó một chút, bảo bối.”

Vừa nói dứt câu, anh động eo một đốn, dươиɠ ѵậŧ theo lực mà xuyên qua phá tan hàng rào ngăn cách kia. Hoa huyệt dưới tác động mạnh co rút thật chặt, nhất quyết muốn ép kẻ xâm nhập lui ra ngoài.

Cậu không nhịn được nghểnh cổ hét lên, âm thanh đứt quãng khản đặc, nước mắt tuôn ồ ạt, hạ thân như bị xé làm hai nửa, cơn đau sắc bén truyền đến khiến cậu không suy nghĩ được gì.

“Á..a.a…”

Trình Minh Hạo cũng không dễ chịu hơn cậu là bao, dươиɠ ѵậŧ mới vào phân nửa nhưng đã bị thít chặt đến muốn nứt ra. Hoa huyệt trải qua cơn đau nên đình chỉ tiết dịch, khiến anh muốn lui không được, muốn tiến cũng không xong, chỉ đành tận lực bình ổn người dưới thân.

Anh dùng mọi cách khiến cậu trấn tĩnh, nhưng vuốt ve hay hôn môi vẫn không khiến nước mắt cậu ngừng chảy, Tiêu Lỗi phát ra từng tiếng nức nở, hoa huyệt vẫn siết ngày càng chặt.

Trình Minh Hạo chuyển hướng đến dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn ỉu xìu của cậu, đưa tay tuốt lộng, cũng xoa ấn hạt châu phía dưới. Một lúc sau, hoa huyệt quả nhiên hòa hoãn xuống dưới, không còn kẹp đến muốn mạng anh như trước nữa, mật dịch cũng dần được phân bố.

Có lẽ vì phát dục không hoàn toàn, dươиɠ ѵậŧ của cậu chỉ có thể bán cương, chất dịch chảy ra cũng trong suốt, càng không có mùi tanh nồng như nam nhân bình thường. Nhưng kí©h thí©ɧ vẫn là kí©h thí©ɧ, Tiêu Lỗi từ trong đau đớn vẫn nhảy ra một tia kɧoáı ©ảʍ.

Người dưới thân vừa thả lỏng, anh đã chờ không kịp mà đỉnh lộng lên trên. Cửa ải cuối cùng cũng đã qua, hoa huyệt hiện tại đã thích ứng phần nào với kích cỡ của dươиɠ ѵậŧ bên trong, co bóp nơi lỏng nhịp nhàng, cũng tiết ra càng nhiều dịch thủy bôi trơn khiến lối đi càng thêm thông thuận.

Chỉ chờ có thế, Trình Minh Hạo đẩy hông, phân nửa dương cụ bên ngoài hoàn toàn tiến nhập trong cơ thể cậu, bộ lông rậm rạp áp sát hai cánh hoa, tương giao đến kín kẽ.

Cự vật thô to cứ thế nằm gọn trong hoa huyệt nhỏ hẹp, bên trong mềm mại lại ấm áp, bao bọc phân thân Trình Minh Hạo không còn một khe hở. Anh nhẹ thở ra, sảng đến không tưởng được, nếu không phải biết vật nhỏ phía dưới lần đầu nếm tư vị tìиɧ ɖu͙©, anh hẳn ngăn không được mà kịch liệt cắm rút.

Trình Minh Hạo có thể nhẫn nhịn đến giờ phút này cũng đã tính là cực hạn. Kể từ lần đầu chạm mặt Tiêu Lỗi, sau đó muốn tìm kiếm cậu, rồi muốn cậu ở bên anh chưa từng tiếp xúc với đối tượng nào khác. Nam nhân tam thập đang là độ tuổi sung mãn, một ngày có thể làm vài pháo, nếu không thì một tuần cũng muốn vài lần mới đảm bảo sức khỏe sinh lý, đừng nói đến Trình Minh Hạo anh đã nhịn đến mấy tháng.

Hổ báo bình thường đã đủ đáng sợ, hổ đói lại càng đáng sợ gấp nhiều lần. Hiện tại Trình Minh Hạo mới nếm được chút tư vị sau bao ngày chờ đợi, vẫn giữ được bình tĩnh đến tận bây giờ đã đủ vượt qua phần lớn đàn ông rồi, nhưng cũng không thể giữ quá lâu nữa.

Dươиɠ ѵậŧ bắt đầu di chuyển bên trong hoa huyệt, ban đầu là từ tốn nhẹ nhàng, đi ra gần phân nửa lại tiến vào, hết sức ôn nhu. Hoa huyệt cũng tùy theo mà co thắt, cũng phân bố dịch thủy làm giảm ma sát bên trong tràng đạo.

Tiêu Lỗi lúc đầu đau đến không chịu được, nhưng dần dà cũng bị kɧoáı ©ảʍ lấn át, cảm giác hạ thân vẫn căng trướng như cũ, nhưng theo mỗi lần dươиɠ ѵậŧ đỉnh đến giống như có dòng điện chạy dọc cơ thể khiến cậu tê dại.

Khi phân thân tiến xuất không còn trở ngại, Trình Minh Hạo liền tăng tốc độ, cắm rút ngày càng nhanh. Mỗi lần lui ra đều chỉ để lại qυყ đầυ tắc bên trong, khi tiến vào là chạm đến tận gốc, khiến bụng cậu chốc chốc lại gồ lên một mảng.

“A.a…đừng…tiên sinh…chậm, chậm một chút…a.a…”

Cậu không chịu được tốc độ tăng cao đột ngột kia, nức nở van xin, âm thanh phát ra toàn là giọng mũi, đáng thương hề hề.

Anh ghé vào tai cậu nói nhỏ, dưới thân vẫn không ngừng đỉnh lộng:

“Gọi Minh Hạo.”

Tiêu Lỗi bị tìиɧ ɖu͙© chi phối khiến cậu có điểm mất tỉnh táo, chỉ biết nếu làm theo lời anh nói thì dị vật trong cơ thể sẽ di chuyển chậm lại, ngoan ngoãn mở miệng.

“Ư…Minh Hạo, a…chậm một chút, nhanh quá…a.”

“Được, như ý em muốn.”

Anh sủng nịch mà hôn cậu, động tác dưới thân cũng quả thật thả chậm hơn. Nhưng mỗi lần phân thân đều đỉnh đến một điểm gồ lên bên trong âʍ đa͙σ, còn là chỉ nhắm điểm đó mà cắm. Điểm nhô lên kia không rõ là điểm gì, mà lần nào anh đỉnh tới cũng khiến Tiêu Lỗi nhịn không được cất tiếng rêи ɾỉ, cảm giác điện lưu truyền ra còn nhiều hơn khi nãy.

Cơ thể cậu như làn sóng nhấp nhô theo từng cử động của anh, tiếng nước ‘lép nhép’ cùng âm thanh ‘bạch bạch’ khi cơ thể va chạm vang vọng khắp căn phòng. Lúc này Tiêu Lỗi cũng không còn lý trí đi quản việc phòng cách vách có nghe được gì hay không, trong miệng liên tục phát ra những tiếng rên ngọt nị.

“Đừng, ưm…đừng đỉnh vào điểm đó, Minh Hạo…Hạo..a.”

Anh cười khẽ, giọng điệu giảo hoạt:

“Bảo bối, em sao lại khó chiều như vậy. Một chốc không cho tôi động nhanh, một chốc không cho tôi chạm vào điểm nào đó bên trong. Vậy em muốn tôi phải làm sao đây, hửm?”

Cậu biết anh là đang làm khó mình, nhưng không biết nên phản bác ra sao, nhỏ giọng bất mãn:

“Ưm, ngài…xấu xa.”

Trình Minh Hạo đột nhiên cười lớn, hôn hôn môi cậu, đoạn nói:

“Phải, tôi vốn luôn xấu xa, chỉ là em không nhận ra thôi.”

Nói xong lại tiếp tục đỉnh lộng, anh không nhằm điểm mẫn cảm của cậu mà cắm, nhưng tốc độ lại nhanh hơn nhiều lần, mỗi lần đều cắm đến tận gốc. Hoa môi bị căng ra hai bên theo đường kính của cự vật xâm phạm, hai cánh hoa bị va chạm kịch liệt mà hơi sưng lên, cũng chuyển từ màu hồng phấn sang màu đỏ tươi. Mỗi lần dươиɠ ѵậŧ lui ra còn mơ hồ kéo theo mị thịt bên trong, quang cảnh thập phần da^ʍ mĩ.

Toàn thân Tiêu Lỗi đổ một tầng mồ hôi, cơ thể như được vớt ra từ nước, tứ chi vô lực mặc cho Trình Minh Hạo bài bố, bên trong thân thể dươиɠ ѵậŧ thô to vẫn đều đặn tiến xuất không có dấu hiệu ngừng hay giảm tốc.

Phân thân thi thoảng lại đỉnh đến một chiếc miệng nhỏ hẹp nằm sâu bên trong hoa huyệt, Tiêu Lỗi chỉ cảm thấy nhói lên mỗi khi cự vật chạm đến nơi đó, nhưng cũng không rõ đó là gì. Ngược lại Trình Minh Hạo lại biết rõ, nơi đó là cổ tử ©υиɠ. Anh đã đọc qua một lượt báo cáo sức khỏe của Tiêu Lỗi từ chỗ Duẫn Phong, nói nghe có điểm nực cười, nhưng có khi anh còn hiểu rõ cơ thể cậu hơn cả bản thân cậu cũng nên.

Nghĩ đến việc Duẫn Phong còn nhìn thấy nơi đó của cậu trước bản thân khiến cảm giác ghen ghét trong lòng Trình Minh Hạo bộc phát. Nhưng Duẫn Phong là bác sĩ, cậu ta cũng chỉ làm nhiệm vụ của mình, hơn nữa nếu không phải là Duẫn Phong cũng sẽ có người khác khám cho Tiêu Lỗi, mà anh cũng sẽ không biết được bí mật của cậu sớm như vậy. Suy đi tính lại, Trình Minh Hạo vẫn là người được lợi, về phần Duẫn Phong, coi như tiện nghi cho cậu ta lần đầu cũng là lần cuối vậy.

Duẫn Phong đang trong ca trực bất giác rùng mình, đứng dậy đóng lại cửa sổ, thầm nghĩ: ‘Gió mùa về cũng sớm quá rồi.’

Trình Minh Hạo cấm dục quá lâu, đến khi nếm lại có chút mất kiểm soát. Ban đầu anh còn có thể tự nhủ Tiêu Lỗi là lần đầu làʍ t̠ìиɦ, tốc độ lẫn lực độ dẫu nhanh cũng vẫn trong khoảng cậu có thể chịu đựng. Nhưng lâu dần anh càng không kiêng nể, mặc cho cậu nức nở cầu xin cũng không giảm tốc độ, phân thân xuất nhập nhanh đến mức chỉ còn thấy ảnh mờ. Hoa huyệt từ co bóp nhịp nhàng cũng dần gấp rút lên, vách tường ban đầu ấm áp dưới ma sát kịch liệt cũng trở lên nóng bừng. Mật dịch chảy ra ngoài cũng hóa thành bọt trắng bám dính lấy nơi giao hợp của hai người. Hai cơ thể gắn kết gắt gao, làn da tương phản một trắng một nâu đồng khiến quá trình làʍ t̠ìиɦ càng rõ ràng, cũng càng da^ʍ mĩ.

Không biết qua bao lâu, nhưng ước chừng khoảng hơn một giờ đồng hồ sau, Trình Minh Hạo mới cảm thấy tạm thời thỏa mãn, đỉnh dươиɠ ѵậŧ đến miệng tử ©υиɠ sâu bên trong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng ấm phóng ra, toàn bộ tiến vào bên trong tử ©υиɠ của Tiêu Lỗi.

Cậu đã mệt đến ngón tay cũng không di chuyển nổi, đầu óc mơ hồ chỉ cảm nhận được có một dòng dịch thể nóng ấm bắn trong cơ thể, chưa kịp suy nghĩ việc nội bắn sẽ gây nên hậu quả gì thì đã trực tiếp ngất đi.

Trình Minh Hạo thì trái ngược hoàn toàn với Tiêu Lỗi, tìиɧ ɖu͙© được thỏa mãn khiến từng lỗ chân lông như nở ra. Phân thân sau khi xuất tinh vẫn còn bán cương, như cũ tắc trong hoa huyệt nhỏ ấm áp. Anh cúi người thì thầm vào tai cậu dù biết cậu đã bất tỉnh không còn nghe được gì:

“Bảo bối, sinh cho tôi một đứa con nhé.”

----------------------------------------------

P.S: Thật ra tui muốn viết một bộ thuần H, thế nào mà đến tận bây h hai cháu mới múc được nhau :v