Chương 6: Sẽ không làm tổn thương em

Điền Gia Nhất kích động lôi kéo Doãn Dĩ Mạt đến tàu thác nước mà mình ngày đêm thương nhớ. Nội tâm Doãn Dĩ Mạt có chút cự tuyệt, từ sau kỳ nghỉ hè ở nhà bà ngoại bị rớt xuống con sông nhỏ được người dân xung quanh cứu lên, về đến nhà cô thậm chí không dám sử dụng bồn tắm.

“Gia Nhất tớ thực sự không muốn đi, nếu không cậu đi chơi trước đi, sau khi chơi xong tớ sẽ đi tìm cậu.” Điền Gia Nhất nhớ tới Doãn Dĩ Mạt từng bị rớt xuống sông nên cũng không kiên trì nữa.

Quay đầu lại vỗ Hà Trác Kiệt một cái: “Cậu phải đi cùng lão nương, nếu không bảo cậu tới đây làm gì?”

“Nói chuyện thì nói chuyện, còn thích động tay động chân, tôi đang hoài nghi không biết cậu có tìm được đối tượng không đây, tôi cũng chưa nói là không đi.” Hà Trác Kiệt vừa xoa cổ mình vừa lên án Điền Gia Nhất.

“Tôi cũng không đi.” Hạ Cảnh Nho cũng cự tuyệt đến tàu thác nước.

“Không đi thì cậu tới đây làm cái gì? Lãng phí vé, đưa vé cho tôi để lão nương chơi cái đó hai lần.” Cô ấy liền đoạt lấy vé của Hạ Cảnh Nho.

Chờ đến khi hai người họ đi rồi, Doãn Dĩ Mạt liền xoay người lại kéo cánh tay Hạ Cảnh Nho lắc lắc: “Chúng ta làm gì đây!” Vẻ mặt chờ mong nhìn anh.

“Đến nơi còn chơi vui hơn!” Anh vòng tay qua ôm bả vai Doãn Dĩ Mạt mang cô đi.

Thì ra địa điểm hay ho mà Hạ Cảnh Nho nói chính là vòng đu quay, Doãn Dĩ Mạt quả thực rất muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi! Kiểm tra vé xong, hai người bước vào, vòng quay nhanh chóng được khởi động.

“Trời ơi! Thành phố hạnh phúc mới mở này thật đẹp!” Quan sát bốn phía, Doãn Dĩ Mạt vẻ mặt kích động, vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh muốn chia sẻ cho Điền Gia Nhất.

Hạ Cảnh Nho nhìn Doãn Dĩ Mạt vui vẻ chụp ảnh, bị cảm xúc của cô cảm nhiễm, anh xoay bả vai cô qua, ôm mặt cô hôn xuống.

Doãn Dĩ Mạt còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã bị anh hôn. Cô thử vươn đầu lưỡi liếʍ môi anh một chút, Hạ Cảnh Nho đã hút lấy đầu lưỡi cô quấn quanh, nước bọt chảy ra cũng bị anh liếʍ mυ"ŧ sạch sẽ.

Duỗi tay cởϊ áσ len hở cổ của Doãn Dĩ Mạt ra, lần này anh không hỏi một tiếng đã vói tay vào trong quần áo cô. Đẩy cao áo ngực của cô lên, một tay cầm tròn trịa trước ngực cô mềm nhẹ xoa bóp.

“Ô… Ư ư” Doãn Dĩ Mạt nắm lấy vạt áo sơmi trước ngực anh, yên lặng thừa nhận.

Nhũ thịt bị xoa bóp, đầṳ ѵú cũng bị khıêυ khí©h trở nên cứng nhắc, còn bị anh dùng đầu ngón tay nhéo nhéo xoa nắn. Vết chai mỏng quét xoa kiều nộn của mình, lần này Doãn Dĩ Mạt có cảm nhận không giống trước, cảm thấy thân thể giống như bị nhiễm điện.

Một luồng nhiệt xông thẳng đến dưới thân, Doãn Dĩ Mạt cảm thấy giống như bà dì của mình tới, nhưng hiện tại chưa phải mà! Chẳng lẽ là đến sớm?

Cô vỗ ngực anh muốn anh dừng lại, nhưng anh càng làm mạnh hơn, cư nhiên bứt lấy đầṳ ѵú của cô, còn hút xương quai xanh của cô một ngụm.

“Dừng lại a Hạ Cảnh Nho, em… Em lần này thật sự không thoải mái, có lẽ bà dì của em tới rồi.” Mấy chữ cuối cùng nhỏ giống như muỗi kêu.

Hạ Cảnh Nho buông cô ra, sau đó nhìn chằm chằm cô rồi làm ra hành động khiến Doãn Dĩ Mạt không thể tin được. Anh vậy mà đem tay vói vào dưới váy mình.

Doãn Dĩ Mạt bị dọa ấn tay anh xuống không cho anh lộn xộn, phòng bị nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

Hạ Cảnh Nho liền ngẩng đầu cười cười với cô: “Không làm gì cả, anh chỉ kiểm tra một chút.” Nói xong liền đẩy tất chân Doãn Dĩ Mạt ra đem tay vói vào dưới qυầи ɭóŧ của cô. Ừm, quả thật có chút ướŧ áŧ, ma xát qυầи ɭóŧ cô một hồi liền đẩy qυầи ɭóŧ của cô ra sờ soạng vào trong.

“Đừng… Hạ Cảnh Nho thật sự không cần!” Doãn Dĩ Mạt mờ mịt nhìn anh nói. Hạ Cảnh Nho dùng một tay còn lại sờ sờ mặt cô trấn an.

Trên tay cũng dính ướt, vuốt lớp lông mao thưa thớt trên âʍ ɦộ rồi đi đến môi âʍ ɦộ của cô, anh cũng chỉ vuốt ve hình dạng no đủ của nó không hề có động tác gì khác.

“Ư… Ư ư” Doãn Dĩ Mạt vẫn luôn kéo cánh tay anh không dám lộn xộn, cứng đờ để anh hành động.

“A… Ư” Ngón tay Hạ Cảnh Nho tách môi âʍ ɦộ ra đi tới huyệt khẩu của cô, môi âʍ ɦộ kiều nộn đóng chặt lại để bảo vêh tiểu huyệt mảnh mai hơn nữa kia.

Hạ Cảnh Nho đột nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô, liếʍ vành tai Doãn Dĩ Mạt, ngón tay dọc theo môi âʍ ɦộ đóng chặt của cô mà vuốt ve xung quanh, đầu ngón tay thỉnh thoảng chọc đến huyệt khẩu mỏng manh của cô, một dòng nước ấm lại xông thẳng tới hạ thể của Doãn Dĩ Mạt, dính đầy tay Hạ Cảnh Nho.

Không đợi Doãn Dĩ Mạt mở miệng cự tuyệt anh vuốt ve, tay anh đột nhiên rút ra: “Kiểm tra xong rồi, em chỉ là ướt!” Giọng nói khàn khàn dán bên tai cô nói.

Thấy vệt nước trên tay anh không có màu đỏ, Doãn Dĩ Mạt xấu hổ không thôi, sửa sang lại quần áo của mình liền quay mặt đi nhìn ngoài cửa sổ rồi bĩu môi không để ý tới anh.

“Sao vậy, tức giận rồi? Nếu không em cũng tới sờ anh, như vậy sẽ công bằng!” Hiện tại hạ thân Hạ Cảnh Nho cứng như thiết, Doãn Dĩ Mạt theo bản năng liếc nhìn hạ thể anh một cái, phồng lên một đoàn, cô xấu hổ lại quay đi không để ý tới anh.

Hạ Cảnh Nho tức giận tới dỗ dành cô, Doãn Dĩ Mạt đột nhiên quay mặt lại bổ nhào vào trong lòng anh: “Hạ Cảnh Nho, em sợ!”

Anh vỗ về lưng cô trấn an: “Không sợ, anh sẽ không làm tổn thương em!” Ôn nhu ở bên tai cô an ủi.

Mãi cho đến khi xuống khỏi vòng đu quay, Doãn Dĩ Mạt mới tốt hơn, toàn bộ quá trình Hạ Cảnh Nho đều ôm cô an ủi, không có một chút không kiên nhẫn nào.

——————————————————

Phao Phao: Đi vòng đu quay làm gì, mưu đồ bất chính!

Cảnh gia: Gia muốn thưởng thức phong cảnh đẹp đẽ của quê hương, thế nào, không được sao?

Tiểu Phao Mạt: A Cảnh, tôi sợ!

Hạ Cẩu: Không sợ, không sợ, không đau!

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~