Chương 7: Anh phải chịu trách nhiệm

Sau khi Doãn Dĩ Mạt và Điền Gia Nhất hội hợp, phát hiện cô ấy hình như có chút không vui, đi đến bên cạnh Hà Trác Kiệt che miệng khẽ hỏi: “Cậu ấy làm sao vậy, sao lại không cao hứng rồi?”

Hà Trác Kiệt gãi gãi đầu bộ dáng muốn nói lại thôi, Điền Gia Nhất đi đến trước mặt cậu ta nắm tóc cậu ta, xoay mặt về phía Doãn Dĩ Mạt nói “Cậu hỏi xem cậu ta đã làm ra chuyện tốt gì rồi, không dám chơi thì cứ nói thẳng, từ khi lên thuyền thì luôn ở sau lưng tớ để tớ canh nước cho cậu ta, đây là chuyện mà con người nên làm sao?” Doãn Dĩ Mạt nghe xong ôm bụng cười to, nghĩ đến cảnh tượng khôi hài kia thì không nhịn được.

“Đi, cùng lão nương đi nhà ma, ai cũng không được trốn!” Điền Gia Nhất ôm bả vai Doãn Dĩ Mạt kéo cô đi, cô quay đầu lại cầu cứu nhìn Hạ Cảnh Nho, người phía sau tỏ ra bất lực.

Lúc mới vừa vào nhà ma còn tốt, không có cảm giác khó chịu gì, đột nhiên một cái lưỡi đầy máu duỗi ra, Doãn Dĩ Mạt “A” lên một tiếng khϊếp sợ, theo bản năng nhảy vào trong lòng Hạ Cảnh Nho, được anh vững vàng nâng mông lên.

Bên này Hà Trác Kiệt cũng ôm Điền Gia Nhất, một chân trực tiếp vòng qua eo Điền Gia Nhất, ôm cổ cô ấy nhắm hai mắt lại, tư thế vô cùng buồn cười. Điền Gia Nhất không còn gì để nói, dùng tay chống che mặt cậu ta, chính cô ấy cũng thấy mất mặt thay cậu ta.

Doãn Dĩ Mạt cảm nhận được mông bị người nào đó nhéo nhẹ một cái, ý thức được vừa rồi mình làm gì, trong bóng tối nhìn Hạ Cảnh Nho một cái liền từ trên người anh đi xuống.

Trong suốt quá trình sau đó, chỉ cần có điều gì dọa người, Hạ Cảnh Nho đều có thể chuẩn xác che mắt Doãn Dĩ Mạt lại không cho cô nhìn thấy, còn thỉnh thoảng đến một nơi tối tăm trộm hôn cô, khiến mặt cô đỏ bừng, may mắn nơi này rất tối, hai người Điền Gia Nhất và Hà Trác Kiệt đi phía trước nên không nhìn thấy phía sau, bằng không sẽ xấu hổ muốn chết.

Đi dạo trong thành phố vui vẻ cả một ngày, sau khi ăn uống vui chơi xong, chuẩn bị gọi xe ai trở về nhà người ấy. Vừa mới đi tới cửa, một nhóm người mặc trang phục chỉnh tề từ cổng lớn bước vào thành phố hạnh phúc, người đứng đầu đột nhiên dừng lại, ý vị thâm trường nhìn Hạ Cảnh Nho một cái rồi lại rời đi. Hà Trác Kiệt ở bên cạnh giống như muốn nói gì đó nhưng lại bị Hạ Cảnh Nho ngăn lại, cậu ta nhìn Hạ Cảnh Nho khó hiểu, nhưng cũng không dám nói thêm điều gì.

Hà Trác Kiệt thật ra rất hưng phấn, chơi cả một ngày, tuy ở cùng Điền Gia Nhất rất kinh tâm động phách, nhưng vừa nhớ tới mình có thể có được đôi giày thể thao phiên bản giới hạn thì không thành vấn đề gì cả.

Doãn Dĩ Mạt cũng rất vui vẻ, tuy rằng không phải chỉ có hai người hẹn hò, nhưng vẫn cảm thấy hôm nay tình cảm của cô cùng Hạ Cảnh Nho đã tăng lên rất nhiều, trong lòng mỹ mãn vô cùng.

Ngày tháng tốt đẹp không được mấy, trở về phải tham gia kỳ thi thử với kết quả thảm không nỡ nhìn, Doãn Dĩ Mạt ngoại trừ ngữ văn và tiếng Anh đều đứng đầu ban, những môn khác như hoá học vật lý đều đứng cuối ban.

“Ô ô ô… Ô ô ô” Hiện tại Doãn Dĩ Mạt đang ngồi xổm cạnh xe Hạ Cảnh Nho, cúi đầu khóc thút thít, Hạ Cảnh Nho cũng ngồi xổm cùng cô, giúp cô vỗ lưng.

“Ô ô ô… Em chính là vì anh mới đến cái ban khoa học tự nhiên xui xẻo này, anh phải chịu trách nhiệm về thành tích ban khoa học tự nhiên của em, ô ô ô” Doãn Dĩ Mạt bất chấp tất cả mà nói ra toàn bộ.

Hạ Cảnh Nho dừng lại một chút sau đó đỡ cô dậy, ôm mặt cô trìu mến hôn một cái, nói: “Được! Anh sẽ chịu trách nhiệm!”

Nghe vậy, Doãn Dĩ Mạt mở mắt ra nhìn anh, lại có chút ủy khuất, Hạ Cảnh Nho uy hϊếp nói: “Còn khóc nữa anh sẽ hôn em, vừa sờ vừa hôn em.” Nói xong còn nhéo ngực cô một phen.

Doãn Dĩ Mạt không khóc nữa nhưng vẫn không chạy thoát khỏi nụ hôn của anh, đầu tiên anh nhẹ nhàng hôn sạch nước mắt trên mặt cô, sau đó lại liếʍ cánh môi cô mấy cái.

Hạ Cảnh Nho: “Được rồi chứ!” Doãn Dĩ Mạt bị anh làm cho nín khóc mỉm cười, đấm anh một cái, gật gật đầu.

9 giờ tối, Hạ Cảnh Nho mở cửa biệt thự Giang Lăng ra, cũng không đổi giày, dựa vào tủ giày mặt không biểu tình nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha, không kiên nhẫn nói: “Kêu con trở về làm gì, có việc?”

Hạ Tông Quân đứng lên nhìn Hạ Cảnh Nho cười cười: “Chỉ là đã lâu không gặp con, lần trước sao lại muốn đến thành phố vui vẻ chơi vậy, nhìn thấy con nhưng con lại phớt lờ ba, còn cùng tiểu tử Hà gia kia, còn hai nữ sinh khác là bạn học của con sao?”

Hạ Tông Quân đô đô nói chuyện đi đến trước mặt Hạ Cảnh Nho muốn chạm vào bả vai của anh, nhưng lại bị anh trực tiếp quay đi né tránh. Hạ Tông Quân xấu hổ buông tay xuống, xoa xoa ngón tay mặt mang ý cười nói: “Mẹ con có nói khi nào trở về không?”

Khóe miệng Hạ Cảnh Nho cong lên, nhìn ông trào phúng nói: “Hai người không phải là vợ chồng sao? Thế nào, ba còn không biết?”

Hạ Tông Quân lập tức á khẩu không trả lời được, còn muốn nói gì đó lại thấy Hạ Cảnh Nho lấy chìa khóa muốn đi, anh đi ra cửa xoay mặt nhàn nhạt nói: “Không có việc gì thì đừng gọi con trở về, lần sau không có gì thì con sẽ không tới đây.” Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi, Hạ Tông Quân đứng cạnh cửa chỉ có thể nhìn bóng dáng anh càng lúc càng xa, sau đó thở dài một hơi.

——————————————————

Cảnh gia: Đừng khóc, khóc nữa liền thao em, đem em thao khóc!

Tiểu Phao Mạt: Ô ô ô! Anh khi dễ em, đừng chạm vào em!