Chương 5: Thành phố hạnh phúc

Kể từ khi bắt đầu lén lút yêu đương với Hạ Cảnh Nho, ở trường Doãn Dĩ Mạt càng không dám tiếp xúc quá nhiều với anh, chỉ sợ người khác nhìn ra được điều gì. Khi Điền Gia Nhất và Hà Trác Kiệt cãi nhau ầm ĩ, nếu còn kéo mình vào, cô nhất định sẽ lấy cớ đi WC hoặc là đi làm gì đó, dù sao thì ở trước mặt mọi người cô cũng ngại nói chuyện với Hạ Cảnh Nho.

Lúc này cô lại lần nữa lấy cớ đi WC, còn chưa đi đến WC nữ phía sau đã có một lực đẩy Doãn Dĩ Mạt vào WC nam, rồi nhanh chóng bị kéo vào một gian phòng trống khoá cửa lại.

Nụ hôn mãnh liệt rơi xuống, hôn đến mức Doãn Dĩ Mạt sắp không thở nổi, hô hấp của Hạ Cảnh Nho cũng rất nặng nề, anh ôm đầu cô điên cuồng đem đầu lưỡi cô câu tới mυ"ŧ lấy, nước bọt theo khóe miệng chảy ra.

“Ô… Ô…, em sắp không thở được rồi.” Cô đấm vào lưng anh muốn anh dừng lại.

“Sao vừa chạm vào em không phải cái này thì lại cái khác vậy, hử ~ em nói xem sao lại vậy?” Anh vừa cọ xát vào trán Doãn Dĩ Mạt vừa ôm cô.

“Chỉ là không thoải mái thôi, anh đột nhiên làm như vậy khiến em không thở nổi!” Cô cũng ôm lấy eo anh.

“Tại sao ở trường em lại không để ý đến anh, cũng không xoay mặt lại ríu rít nữa?”

“Em sợ, sợ bị người khác phát hiện!” Doãn Dĩ Mạt ôm anh ủy khuất nói.

“Thế nào? Sợ anh không phụ trách?” Vừa nói tay anh lại bắt đầu không thành thật, sờ loạn ngực Doãn Dĩ Mạt, thỉnh thoảng vuốt vẻ đỉnh ngực cô, khiến cô thở hổn hển.

“Ư… Ư ưm… Ô” Doãn Dĩ Mạt không dám lên tiếng chỉ ghé vào trong lòng Hạ Cảnh Nho hừ hừ kêu.

“Thoải mái không?” Anh vừa xoa bóρ ѵú cô vừa hỏi cô, giọng nói trầm thấp đối với Doãn Dĩ Mạt mà nói chính là sự dụ hoặc.

Doãn Dĩ Mạt vùi đầu trong lòng anh hận không thể chui vào đó: “Ô… Thoải… Thoải mái.” Nhận được câu trả lời khẳng định, Hạ Cảnh Nho lại tăng thêm sức lực âu yếm bộ ngực mềm mại của cô.

“Ưm… Đừng mà, sắp vào học rồi, quay trở lại bị người khác nhìn thấy thì không tốt!” Cô dùng chút sức lực muốn đẩy anh ra, Hạ Cảnh Nho cũng rất phối hợp buông lỏng cô ra.

“Tối nay gặp nhau ở chỗ cũ, anh đưa em về nhà, đừng trốn tránh anh, anh ra ngoài trước bao giờ kêu em thì em có thể ra ngoài.” Vừa nói anh còn nhân tiện véo mông cô rồi mới rời đi.

Doãn Dĩ Mạt càng xấu hổ không thôi, nhanh chóng sửa sang lại bản thân rồi đi ra ngoài.

“Dĩ Mạt, cuối tuần này cậu có đến thành phố hạnh phúc mới mở chơi không, thả lỏng một chút đi, trở về lại phải tham gia kỳ thi hàng tháng, khoảng thời gian sau đó cũng sẽ không có ngày nào thảnh thơi nữa rồi.” Điền Gia Nhất lắc lắc cánh tay cô muốn cô đồng ý, nhìn vẻ mặt chân thành kia của Điền Gia Nhất thật sự cô không thể từ chối được, nhưng hiện tại cô lại muốn ở cùng Hạ Cảnh Nho hơn, mặc dù ở cùng anh sẽ bị anh không thành thành thật thật.

“Tớ đồng ý là được chứ gì! Cậu không biết là tớ đã hy sinh rất nhiều đó, cụ thể là hy sinh điều gì thì tạm thời không thể nói cho cậu biết được!”

“Ngoại trừ nam thần của tớ thì ai tớ cũng không quan tâm.” Điền Gia Nhất đột nhiên bò đến trước mắt Doãn Dĩ Mạt, dọa cô một trận: “Mau nói, cậu đã hy sinh điều gì, còn có điều gì quan trọng hơn cả tớ vậy!”

“Cậu không phải không muốn biết sao?” Doãn Dĩ Mạt cũng trở nên kiêu ngạo, mỗi ngày cô ấy đều nam thần nam thần, lỗ tai của cô cũng đã tạo kén luôn rồi.

“Mau nói, mau nói, mau nói!” Hai người trở thành đùa giỡn một hồi, Hạ Cảnh Nho ở phía sau nhìn Doãn Dĩ Mạt tươi cười đùa giỡn với Điền Gia Nhất, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên nhu hòa.

“Cuối tuần vốn dĩ muốn ở cùng anh, nhưng hôm nay Gia Nhất đã hẹn em đến thành phố hạnh phúc, đã lâu rồi em không đi chơi với cậu ấy nên không lỡ cự tuyệt!” Dưới cây đại thụ ở dưới lầu tiểu khu của Doãn Dĩ Mạt, cô ôm Hạ Cảnh Nho có chút tiếc nuối vì không thể ở cùng anh vào cuối tuần rồi lại làm nũng với anh.

“Đi chơi đi, thả lỏng một chút.” Anh vuốt vẻ mái tóc dài mềm mại của Doãn Dĩ Mạt, trong lòng có tính toán riêng, nhưng phải xem người kia có chịu phối hợp hay không.

Doãn Dĩ Mạt dậy sớm vì sợ kẹt xe sẽ đến trễ, nhưng cuối cùng vẫn kẹt xe đến muộn.

“Thật xin lỗi! Tớ đến muộn!” Doãn Dĩ Mạt hoảng hoảng loạn loạn chạy chậm từ tàu điện ngầm đến cổng lớn thành phố hạnh phúc, liền nhìn thấy Điền Gia Nhất với vẻ mặt không kiên nhẫn kéo mình qua, lúc này Doãn Dĩ Mạt mới chú ý tới bên cạnh còn có hai người nữa, một người là Hà Trác Kiệt, người còn lại cư nhiên là Hạ Cảnh Nho!

Điền Gia Nhất đi mua vé, Hà Trác Kiệt chân chó đi mua với cô ấy, mới vừa đi qua đã bị Điền Gia Nhất túm lấy ấn đầu bộp bộp bộp vỗ mạnh vào lưng cậu ta, có thể là đang chút giận đi, rồi cô ấy vỗ vỗ tay đứng một bên nhìn Hà Trác Kiệt ủy khuất mua vé.

Doãn Dĩ Mạt lặng lẽ dịch đến bên cạnh Hạ Cảnh Nho, lấy tay che miệng lại: “Hà Trác Kiệt tới em còn có thể hiểu được, nhưng sao anh cũng tới vậy?”

Hạ Cảnh Nho phối hợp với cô: “Tý nữa em cứ chơi vui vẻ, anh chính là đã trả một cái giá đắt đó.” Vỗ đỉnh đầu cô nói.

Thì ra người cần phối hợp với Hạ Cảnh Nho chính là Hà Trác Kiệt, anh đã dùng đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của thần tượng của mình làm điều kiện, để cậu ta quấn lấy Điền Gia Nhất vào cuối tuần, mặc kệ cô ấy làm gì cũng phải đi theo cô ấy, còn phải mang theo mình nói là cậu ta lì lợm la liếʍ một hai phải bắt mình tới.

——————————————————

Phao Phao: Muốn cùng đi chơi Tiểu Phao Mạt thì nói thẳng, còn uổng phí một đôi giày thể thao. ăn dưa.jpg

Cảnh gia: Gia có tiền, có uổng phí cũng chẳng sao!

Phao Phao:…