Chương 4: Mới vậy đã đau thì sau này phải làm sao?

Doãn Dĩ Mạt lại mơ hồ trải qua một ngày cho đến khi tan học, nhưng lần này mơ hồ không giống lần trước, lần trước là muốn tránh mặt anh, lần này là muốn nhanh chóng có thể nói chuyện riêng với nhau, xác định một chút lời anh nói với mình là thật sao?

Lần này lại đi theo Hạ Cảnh Nho tới đầu hẻm, lần này Doãn Dĩ Mạt càng thêm ngượng ngùng hơn, hai tay bắt lấy vạt áo đồng phục xoa xoa: “Đừng kéo nữa, lại kéo đồng phục nữa thì sẽ rách mất, anh phát hiện em rất thích kéo đồ!”

Cô nhanh chóng buông tay thu lại phía sau: “Nhưng mà… Nhưng mà cái kia.” Cô ấp a ấp úng như thế nào cũng nói không nên lời.

Hạ Cảnh Nho muốn trêu chọc cô: “Nhưng mà… Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà, hiện tại chúng ta có phải đã xác định quan hệ rồi không?” Doãn Dĩ Mạt lập tức dùng tay che mặt lại, lỗ tai lại đỏ lên, có lẽ cả khuôn mặt, khẳng định cũng đỏ ửng!

“Bữa sáng anh đã ăn rồi, em sẽ không bắt anh nhổ ra chứ?” Hạ Cảnh Nho nhìn động tác nhỏ của Doãn Dĩ Mạt, tiếp tục trêu cô.

Lỗ tai Doãn Dĩ Mạt càng đỏ hơn, bụm mặt lắc đầu. Hạ Cảnh Nho nhìn cô, trong mắt có tia sủng nịch vuốt ve đầu cô.

Trên đường về nhà, vẫn như cũ không nói gì, không phải im lặng mà là Doãn Dĩ Mạt thật sự ngại mở miệng, cảm giác hiện tại vẫn có chút lâng lâng.

Bất tri bất giác hai người đã tới dưới lầu nhà Doãn Dĩ Mạt: “Có muốn anh đưa em lên không?”

Doãn Dĩ Mạt vội vàng lắc đầu, cô làm sao dám? Ngộ nhỡ bị ba mẹ hoặc là hàng xóm dưới lầu nhìn thấy, mối tình vừa đến tay còn chưa kịp nóng của cô đã xong đời rồi.

Thấy cô lắc đầu, Hạ Cảnh Nho nhìn chăm chú vào mắt cô, nói ra suy nghĩ của mình: “Anh muốn hôn em, có thể chứ?”

Nghe vậy, Doãn Dĩ Mạt còn chưa kịp ngây người, Hạ Cảnh Nho đã kéo cổ tay cô đi đến dưới cây đại thụ trong tiểu khu, chỉ chớp mắt mình đã bị anh chống lên, dựa lưng vào cây đại thụ, hơi thở nam tính mát lạnh của Hạ Cảnh Nho đã ở phía trên mình, gần sát vào cô.

“Có thể chứ? Hửm ~” Hạ Cảnh Nho dùng giọng nói trầm thấp dò hỏi Doãn Dĩ Mạt.

Thật ra trong lòng Doãn Dĩ Mạt không hề kháng cự, dù sao hai người đã là người yêu, quan trọng nhất chính là người này là Hạ Cảnh Nho.

“Ừm, anh nhẹ chút là được.” Cô cúi đầu nhỏ giọng nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Ô…” Mới vừa nói xong, môi của Hạ Cảnh Nho đã dán tới, có kinh nghiệm hôn môi lần trước, lần này Doãn Dĩ Mạt mở cánh môi ra, ngây ngô vươn đầu lưỡi nhỏ qua đáp lại anh.

Hạ Cảnh Nho đã nhận ra sự chủ động của Doãn Dĩ Mạt, khóe miệng hơi cong lên, đầu lưỡi đem lưỡi của Doãn Dĩ Mạt kéo vào trong miệng mình liếʍ láp mυ"ŧ mát, trao đổi nước bọt cho nhau.

Doãn Dĩ Mạt vẫn luôn kiễng mũi chân, tay nhỏ nắm chặt đồng phục trước ngực Hạ Cảnh Nho: “Ô… Hạ Cảnh Nho!”

Hạ Cảnh Nho ậm ừ đáp ứng, bàn tay ở sau lưng cô cọ xát trên dưới, cuối cùng ngừng lại trên khuy áo nội y ẩn dưới lớp áo, “Lạch cạch” một tiếng khuy nội y mở ra.

Doãn Dĩ Mạt dường như nghe được Hạ Cảnh Nho hỏi mình một tiếng có thể chứ? Hiện tại mình bị hôn đến thất điên bát đảo, chỉ có thể dựa vào Hạ Cảnh Nho ôm mình mới có thể không mềm nhũn ngã xuống.

“Ưm… Ô… Không cần!” Doãn Dĩ Mạt cảm nhận được bàn tay to hơi lạnh từ vạt áo đồng phục vói vào trong, vuốt ve bụng dưới phẳng lì của mình, đi tới mềm mại trước ngực, nắm lấy mềm mại của mình ôn nhu xoa bóp.

“Chỉ một chút, ngoan!” Lại mổ một chút lên cái miệng nhỏ của Doãn Dĩ Mạt, lần nữa hôn xuống.

Từ bên ngoài đồng phục có thể nhìn ra hình dáng một bàn tay đang ở trước ngực di chuyển trái phải. Ngực Doãn Dĩ Mạt không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, vừa vặn để Hạ Cảnh Nho nắm trong lòng bàn tay, không có một khe hở.

Hạ Cảnh Nho nắm nhũ thịt tròn trịa của Doãn Dĩ Mạt mềm nhẹ xoa bóp, sợ mình hơi dùng lực một chút cô sẽ kêu đau giống như lần trước, mình lại buộc phải bỏ dở, đầu ngón tay còn thỉnh thoảng chạm vào đỉnh tròn trịa, anh nhịn không được muốn chà đạp viên kiều mềm kia.

“Ưm… Ưm” Từ khi Hạ Cảnh Nho chạm vào đầṳ ѵú mình, Doãn Dĩ Mạt đã bắt đầu rêи ɾỉ, không nghĩ tới ngón tay anh đột nhiên ấn lên đầṳ ѵú mình bắt đầu nghiền ép.

Trên lòng bàn tay có một tầng vết chai mỏng, đầṳ ѵú kiều nộn bị xoa nắn lại có chút đau: “Ô… Hạ Cảnh Nho! Thật sự có chút đau, em không thoải mái.”

Nghe thấy cô lại bắt đầu rêи ɾỉ, Hạ Cảnh Nho cười cười, cuối cùng lại nắm lấy vυ" cô, bàn tay to cũng lui ra.

Anh cài lại khuy nội y cho Doãn Dĩ Mạt nửa ngày cũng chưa cài lại được, cuối cùng vẫn là Doãn Dĩ Mạt tự mình cài lại, sau khi sửa sang lại đồng phục cho cô, anh cười nhẹ bên tai cô nói một câu: “Tiền đồ, cả ngày kêu đau, mới vậy đã đau thì sau này phải làm sao, hửm?”

Doãn Dĩ Mạt cũng không phải học sinh không rành thế sự, sao có thể nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, sắc mặt đỏ bừng đấm vào ngực Hạ Cảnh Nho mắng anh lưu manh.

Hạ Cảnh Nho cười một tiếng, ôm cô vào trong lòng, Doãn Dĩ Mạt dựa vào ngực Hạ Cảnh Nho, cánh tay vòng quanh eo anh, anh còn nhẹ nhàng vuốt ve đầu cùng sau lưng mình, thật hy vọng thời gian có thể dừng lại vào khoảnh khắc này, bởi vì thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức không chân thật, muốn nghiêm túc cảm nhận nó.

Ôm đủ rồi, Doãn Dĩ Mạt buông lỏng Hạ Cảnh Nho ra: “Em phải lên rồi, bằng không mẹ em sẽ lo lắng, anh cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon!”

Cô nhón mũi chân hôn lên cằm Hạ Cảnh Nho, giống như đứa trẻ ăn vụng được kẹo cao hứng xoay người nhanh như chớp chạy đi, tới cầu thang cô lại xoay người vẫy tay cười cười với Hạ Cảnh Nho rồi lên lầu.

Hạ Cảnh Nho nhìn cô lên lầu, vẫn đứng ở dưới tiểu khu không đi. Có người quan tâm mình, cho phép mình ôm cô vào lòng, cảm nhận thân hình kiều mềm của cô, anh cảm thấy trái tim trống rỗng của mình đột nhiên có chút thỏa mãn.

——————————————————

Phao Phao: Cẩu nhà anh còn muốn khiến Tiểu Phao Mạt đau thế nào nữa?

Hạ Cẩu: Cái này còn phải nhờ cô hỗ trợ an bài rồi!

Phao Phao:… Còn có đồ cẩu nhà anh cởi khuy áo giỏi như vậy, sao cài khuy áo lại không được!