Chương 3: Một phần bữa sáng

Thứ hai đi học, Hạ Cảnh Nho phát hiện trong ngăn kéo của mình đã không còn bữa sáng, nhìn Doãn Dĩ Mạt một cái, thấy cô vẫn luôn cúi đầu moi sách giáo khoa, có thể là nhận thấy được ánh mắt của mình, lỗ tai cô còn đỏ lên.

Từ buổi tối ngày đó, cô cưỡng hôn Hạ Cảnh Nho, cuối tuần hai ngày Doãn Dĩ Mạt đều suy nghĩ không biết nên đối mặt với cậu thế nào, quá xấu hổ đi, sao mình lại cưỡng hôn cậu chứ? Nghĩ lại cô liền thở dài một hơi.

“Sáng sớm đã thấy cậu thờ dài mấy lần, cuối tuần không vui vẻ sao?” Điền Gia Nhất múa bút thành văn vừa làm bổ sung bài tập cuối tuần vừa nói chuyện với Doãn Dĩ Mạt.

“Cậu không hiểu, cậu chỉ có nam thần của cậu, trừ cái này ra cậu chính là tiên nữ không có cảm giác gì khác.” Doãn Dĩ Mạt ghé vào trên bàn hữu khí vô lực nói.

Rốt cuộc cũng chịu đựng được một ngày, đối với Doãn Dĩ Mạt mà nói thật sự quá gian nan, muốn cố gắng tránh tiếp xúc với Hạ Cảnh Nho. Hà Trác Kiệt ở phía sau mời cô ăn cái này cái kia cô cũng không dám xoay mặt lại.

Sau khi thu thập cặp sách xong, điện thoại đột nhiên có tin nhắn: Đầu hẻm! Trong lòng Doãn Dĩ Mạt lộp bộp một tiếng, không cần nghĩ cũng biết là ai gửi tin nhắn đến.

Sau khi làm công tác tư tưởng cho bản thân cả một đoạn đường, cô cũng tới đầu hẻm.

Hạ Cảnh Nho vẫn dựa vào bức tường ở chỗ ngoặt đầu hẻm, nhìn mình đi qua “Hôm nay còn muốn phụ đạo không? Đi thôi!”

Doãn Dĩ Mạt nhéo quai đeo cặp sách không dám ngẩng đầu: “Ba mẹ tớ đã trở về, hôm nay không cần dạy kèm! Muộn rồi tớ về trước đây!” Nói xong cô nhanh chóng xoay người chuẩn bị nhanh chân bỏ chạy!

Không chạy nổi, cổ áo phía sau bị túm lại, hơi thở ấm áp phả vào sau cổ mình, làm Doãn Dĩ Mạt ngứa ngáy: “Hạ Cảnh Nho cậu đừng như vậy, cậu như vậy làm tớ khó chịu.”

Doãn Dĩ Mạt bị Hạ Cảnh Nho nhấc cổ áo lên quay lại trước mặt cậu: “Thế nào, khi tán tỉnh tôi, hôn tôi không phải cậu rất giỏi sao?” Hô hấp dừng lại trên má Doãn Dĩ Mạt, cô sợ tới mức không dám xoay người, cương cứng tại chỗ.

“Tớ không dám, cậu thả tớ về nhà đi, cầu xin cậu.” Doãn Dĩ Mạt nói, trong mắt đầy sương mù.

Hạ Cảnh Nho nghe ra thanh âm nghẹn ngào, xoay người Doãn Dĩ Mạt lại, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mắt Doãn Dĩ Mạt: “Sao vậy, tôi cũng không làm gì cậu, không đùa cậu nữa, đưa cậu về nhà!”

Hạ Cảnh Nho ôn nhu mở miệng, Doãn Dĩ Mạt cảm thấy trong lòng càng thêm ủy khuất, chẳng lẽ chỉ khi mình khóc mới có thể đổi lấy sự ôn nhu của cậu sao?

Hai người ai cũng không nói chuyện, một đường trầm mặc: “Tớ tới rồi, lên trước đây.”

Hạ Cảnh Nho nghe giọng nói của cô vẫn có chút khàn khàn nhưng cảm xúc còn tốt. Sờ sờ đầu cô: “Ừ! Đi lên đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Làm bài tập xong, thu thập đồ đạc rồi lên giường lấy điện thoại, cô phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, vậy mà là Hạ Cảnh Nho, cô nghĩ trước mắt hai người cũng không có chuyện gì quan trọng đi!

Đang định gọi lại cho cậu xem có chuyện gì, thì cậu gửi tin nhắn tới: Doãn Dĩ Mạt, có phải cậu thích tôi không, nếu cậu thích tôi, chúng ta có thể thử kết giao xem, nếu cậu đồng ý thì sáng mai mang bữa sáng cho tôi, nếu cậu không đồng ý thì mọi chuyện giống như hôm nay!

“A a a…” Doãn Dĩ Mạt từ trên giường nhảy lên, liên tục nhìn tin nhắn cũng không dám tin đây là thật sự, kích động đến dậm chân!

“Mạt Mạt, sao vậy?” Mẹ cô Hạ Lâm gõ cửa ở ngoài phòng.

Doãn Dĩ Mạt nhanh chóng bình phục tâm tình: “Mẹ, con không sao, chỉ là giải được một câu hỏi nên vui mừng thôi ạ.”

“Con đó, đứa nhỏ này, lúc kinh lúc rống mẹ còn tưởng rằng con bị làm sao, làm xong bài tập rồi nghỉ ngơi đi, đừng thức quá khuya.”

“Con biết rồi mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi trước đi!” Sau khi nghe thấy mẹ đi rồi, Doãn Dĩ Mạt ôm điện thoại cười hắc hắc nửa ngày, kết giao với Hạ Cảnh Nho là chuyện mình không dám nghĩ đến, cô có cảm giác nếu không phải cô học cùng lớp với cậu còn ngồi chéo trước cậu, với mị lực của Hạ Cảnh Nho ở trường học, có lẽ hai người sẽ không có giao thoa gì.

Từ khi gọi điện thoại cho Doãn Dĩ Mạt không có ai nhận rồi gửi tin nhắn cho cô đến bây giờ, trong lòng Hạ Cảnh Nho vẫn cảm thấy kỳ quái, không biết là hy vọng nhìn thấy bữa sáng ngày mai hay là không hy vọng nhìn thấy, cậu dựa vào tủ đầu giường, hút mạnh một hơi thuốc, dưới ánh đèn mờ nhạt, làn khói quanh quẩn phía trên mơ hồ giống như trái tim của Hạ Cảnh Nho lúc này!

Vì sao lại gửi tin nhắn như vậy cho cô? Vì sao muốn kết giao với cô? Chỉ vì cô thích cậu sao? Hay là bởi vì cuộc sống hiện tại của mình quá buồn chán nên muốn có một người bên cạnh, trùng hợp bên cạnh lại có một người như vậy, sẽ mang bữa sáng cho cậu, sẽ nghiêm túc nghe mình nói chuyện còn lộ ra vẻ mặt sùng bái với mình? Điếu thuốc cũng đã cháy hết, nhưng trong lòng vẫn không có đáp án.

Kích động cả một đêm, sáng sớm hôm sau Doãn Dĩ Mạt đã đến quán ăn sáng yêu thích của mình, mua hai phần bữa sáng, đặt một phần vào trong ngăn bàn của Hạ Cảnh Nho còn có loại sữa bò giống mình, còn mình thì vui vẻ ăn phần còn lại.

Hạ Cảnh Nho đi vào phòng học thấy Doãn Dĩ Mạt đang ăn sáng, thấy trong ngăn kéo của mình có bữa sáng giống cô, nỗi sầu lo không rõ nguyên nhân từ tối hôm qua đột nhiên biến thành một tia sung sướиɠ.

Doãn Dĩ Mạt lặng lẽ quay đầu lại, liếc nhìn Hạ Cảnh Nho một cái, Hạ Cảnh Nho cũng nhìn cô, thấy ánh mắt của cô không giống trước đây, có một cảm xúc khác.

——————————————————

Phao Phao: Cảnh gia anh sao lại còn hút thuốc, Tiểu Phao Mạt có biết không?

Cảnh gia: Tôi là đàn ông còn không thể hút thuốc?

Tiểu Phao Mạt: A Cảnh hút thuốc thật man a!

Cảnh gia: Gia còn có thể man hơn cho em xem đó?

Tiểu Phao Mạt: Hừ, lưu manh!