Chương 2.2: Ghen?

Thứ sáu tan học, Ngô Gia Nghiêu lớp trưởng lớp vật lý đi đến bên cạnh Doãn Dĩ Mạt: “Doãn Dĩ Mạt, hôm nay lão sư vật lý đã khen cậu đó, nói cậu là người nghiêm túc làm lại bài thi vật lý nhất trong lớp.”

Doãn Dĩ Mạt nghĩ trong lòng: Có thể không nghiêm túc sao, kia chính là tự mình tranh thủ từng chút một đó, sao có thể không quý trọng, không nghiêm túc.

“Đó cũng là nhờ lão sự dạy tốt.” Doãn Dĩ Mạt khách sáo nói với Ngô Gia Nghiêu.

Ngô Gia Nghiêu gãi đầu giống như lấy hết can đảm nói: “Nghe nói cậu thích biểu diễn múa ba lê, vừa lúc chỗ tớ có vé xem biểu diễn múa ba lê vào cuối tuần, cậu có thời gian không?”

Doãn Dĩ Mạt có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn muốn cự tuyệt cậu ta, lại phát hiện Hạ Cảnh Nho ở phía sau Ngô gia Nghiêu mặt vô biểu tình nhìn mình: Làm sao bây giờ, cậu có thể hiểu lầm hay không?

Nhìn thấy Hạ Cảnh Nho muốn đi, Doãn Dĩ Mạt nhanh chóng cự tuyệt Ngô Gia Nghiêu đi theo Hạ Cảnh Nho ra khỏi lớp học.

Lần này Hạ Cảnh Nho đi có chút nhanh, Doãn Dĩ Mạt đi tới đầu hẻm đã không nhìn thấy cậu nữa, trong lòng cảm thấy mình xong rồi, cậu sẽ không hiểu lầm cái gì chứ!

Trong lòng đang suy nghĩ, vừa quay mặt sang lại phát hiện Hạ Cảnh Nho đang dựa vào tường nhìn chằm chằm vào mình: “Tớ cảm giác cậu hẳn là không cần tớ, có rất nhiều người nguyện ý dạy câu!”

Doãn Dĩ Mạt quýnh lên buột miệng thốt ra: “Không phải, không phải như thế, tớ chỉ muốn cậu dạy!”

Hạ Cảnh Nho nhìn Doãn Dĩ Mạt, đi đến gần cô: “Thế nào? Sao lại nhất định phải là tôi? Hay là cậu thích tôi?” Cậu ghé sát bên tai Doãn Dĩ Mạt, khiến lỗ tai cô đã bắt đầu nóng lên đỏ ửng.

Doãn Dĩ Mạt không nghĩ tới cậu sẽ thân mật tiếp xúc với mình như vậy, căng chặt thân mình được ăn cả ngã về không, giống như đây chính là cơ hội cuối cùng của mình.

Cô kéo cổ áo đồng phục của Hạ Cảnh Nho, cánh môi đột nhiên dán lên môi cậu, môi cậu không giống với người khác, môi cậu rất mềm.

Lần đầu tiên hôn môi còn là cưỡng hôn, Doãn Dĩ Mạt chỉ dùng môi trúc trắc nghiền ép môi cậu: “Ngu ngốc, hôn môi là phải duỗi đầu lưỡi ra.”

Doãn Dĩ Mạt nghe thấy cậu nói chuyện, kinh ngạc vì cậu thế nhưng không cự tuyệt mình, ngây người trong chốc lát, một cảm giác ấm áp chui vào khoang miệng Doãn Dĩ Mạt, câu lấy cái lưỡi đinh hương của cô dây dưa, đầu lưỡi linh hoạt xâm chiếm lãnh địa của mình, đảo qua mỗi một góc trong miệng mình, ôn nhu liếʍ láp.

Vốn là mình cưỡng hôn, hiện tại biến thành mình bị động, bị cậu dẫn vào trầm luân.

Doãn Dĩ Mạt bị một tay cậu giữ chặt gáy, không thể nhúc nhích, cảm giác có một tia nước bọt chảy ra, dính dính ở miệng mình.

Hiện tại Doãn Dĩ Mạt giống như say rượu, nheo mắt lại, cảm thấy có một bàn tay to đang xoa bóp ngực mềm mại của mình, bàn tay to đặt trên đồng phục cẩn thận xoa bóp, dần dần trở nên dùng sức hơn.

“Có chút đau, Hạ Cảnh Nho!” Doãn Dĩ Mạt bị cậu xoa ngực đến chân mềm nhũn, được cậu đỡ lấy eo cô.

Hạ Cảnh Nho liếʍ khóe miệng Doãn Dĩ Mạt lần cuối,đem nước bọt của hai người đều nuốt vào trong miệng, không có động tác khác, buông đôi môi ra, kéo ra một sợi chỉ bạc ở giữa môi hai người làm tăng thêm sự da^ʍ mĩ: “Có tiền đồ! Khí thế cường hôn tôi đi đâu rồi?”

Hạ Cảnh Nho buông bàn tay đang nắm thứ mềm mại của Doãn Dĩ Mạt ra, Doãn Dĩ Mạt vội vàng chỉnh lại quần áo của mình, còn nhìn nhìn bốn phía, thấy không có ai liền thở phào nhẹ nhõm.

——————————————————

Phao Phao: Cảnh gia ngoan ngoãn.jpg, người ta cưỡng hôn cậu, cậu liền muốn sờ ngực của người ta sao?

Cảnh gia: Không phải cậu nói để Cảnh gia sờ sao, kiêu ngạo nhìn bầu trời.jpg

Tiểu Phao Mạt: Người ta kỳ thật muốn cho A Cảnh sờ, thẹn thùng.jpg

Phao Phao: A! Thực xin lỗi đã quấy rầy! Tôi sẽ gửi một ít đi!