Chương 2.1: Ghen?

Sau tiết học cuối cùng, Doãn Dĩ Mạt vẫn như lần trước chờ khi Hạ Cảnh Nho đi trước cô mới chjay nhanh đuổi theo sau, đi đến đầu hẻm nới Hạ Cảnh Nho đỗ xe đạp.

“Cậu muốn học ở đâu?” Hạ Cảnh Nho mở khóa xe đem xe đẩy ra ngoài rồi hỏi ý kiến của Doãn Dĩ Mạt.

Doãn Dĩ Mạt có chút ngượng ngùng nói: “Tuần này ba mẹ tớ đều đi công tác, nếu không thì đến nhà tớ đi, nhà tớ ở gần đây không xa.”

Hạ Cảnh Nho cuối cùng vẫn đi theo Doãn Dĩ Mạt tới nhà cô.

Doãn Dĩ Mạt mới vừa dùng chìa khóa mở cửa, một thứ mềm mại đột nhiên bổ nhào vào trước mắt Doãn Dĩ Mạt, làm Hạ Cảnh Nho khϊếp sợ.

“Cậu không sao chứ, tớ quên nói với cậu trong nhà tớ có một con mèo con, nó tên Gulu.” Doãn Dĩ Mạt kiên nhẫn vuốt ve Gulu, duỗi thằng bàn chân mèo của Gulu vẫy vẫy về phía Hạ Cảnh Nho: “Gulu chào hỏi anh trai này: Hello, xin chào anh trai!”

Doãn Dĩ Mạt ôm Gulu nói chuyện với Hạ Cảnh Nho, Hạ Cảnh Nho bình tĩnh lại sau sự hoảng loạn: “Ở trong phòng khách hay là ở đâu, đừng lãng phí thời gian.”

“A! Vậy đến phòng của tớ đi, để Gulu một mình ở phòng khách chơi đi!” Doãn Dĩ Mạt không tình nguyện buông Gulu xuống: “Gulu tự mình chơi đi, chị đi học bài đây.”

Gulu nhảy lên sô pha nằm bò xuống, Doãn Dĩ Mạt mang theo Hạ Cảnh Nho đi vào phòng của mình, mở cửa phòng ra, tràn đầy màu sắc của thiếu nữ.

“Không nghĩ tới cậu còn có phong cách này!”

Doãn Dĩ Mạt mở cặp sách của mình ra, lấy ra bài thi, nghe thấy lời đánh giá của Hạ Cảnh Nho về phòng mình có hơi ngượng ngùng: “Trước tiên giảng về bài thi lần trước đi, có vài chỗ đơn giản mà tớ không hiểu lắm.”

Sau khi giảng về bài thi này xong đã qua hai giờ, Hạ Cảnh Nho quả nhiên là một lão sư tốt, rất nhiều điểm kiến thức mà mình hiểu sai đều được cậu chỉ ra.

“Cậu phải đi bây giờ sao, nếu không ăn một bữa cơm đi.” Doãn Dĩ Mạt giữ Hạ Cảnh Nho lại, thời gian mình và Hạ Cảnh Nho đơn độc ở chung thật sự quá hạn chế, cô muốn kéo dài khoảng thời gian hữu hạn này.

Doãn Dĩ Mạt làm mì cà chua trứng, hai người đều ăn no nê.

“Không nghĩ rằng cậu nấu ăn cũng được đó.” Hạ Cảnh Nho không hề keo kiệt mà khen ngợi Doãn Dĩ Mạt.

Doãn Dĩ Mạt đỏ mặt nói: “Nếu ăn ngon, lần sau cậu tới tớ sẽ làm nữa.” Hạ Cảnh Nho cười cười nói được.

Liên tục một tuần, mỗi ngày Hạ Cảnh Nho đều đến nhà Doãn Dĩ Mạt dạy kèm, mỗi sáng trong ngăn kéo của Hạ Cảnh Nho đều có bữa sáng ấm áp, còn có sữa bò giống với Doãn Dĩ Mạt.

“Tớ nói này bạn học Hạ Cảnh Nho, sao bây giờ mỗi ngày cậu đều uống sữa bò vậy?” Hà Trác Kiệt vừa lúc nhìn thấy Doãn Dĩ Mạt cũng uống sữa cùng hãng với Hạ Cảnh Nho.

“Dựa! Tình huống gì thế nào, cư nhiên lại giống của Dĩ Mạt, tớ nghiêm trọng hoài nghi hộp sữa này là cậu lén nhìn nhãn hiệu sữa của Dĩ Mạt rồi đi mua, cậu đang cố ý giả vờ ngây thơ à?” Xung quanh đều dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng trí tuệ để nhìn màn trình diễn của Hà Trác Kiệt, Doãn Dĩ Mạt yên lặng cất sữa bò đi.