Chương 2

Các sư đệ sư muội lần đầu tiến vào bí cảnh đều sợ hãi thán phục.

Thường Nhạc lắc đầu, cười nói: "đại đạo bốn phương, có rất nhiều người tài ba, đây chỉ là một bí cảnh nhỏ, ngày sau khi cảnh giới của ta bộ bộ, thậm chí có cơ hội nhìn thấy bí cảnh có thể chuyển trời đổi ngày.

Ánh mắt của các sư đệ sư muội lộ ra sự khao khát.

Hắn mang theo sư đệ sư muội tiếp tục tiếp tục đi vào bên trong, bước lên bậc thang bạch ngọc, trước tiên là đến một tòa Trân Bảo điện, từng dãy từng dãy rương hòm đã được mở ra, bên trong có đủ các loại pháp bảo lấp lánh chói mắt, khiến mọi người không tài nào dời mắt nổi.

Đám tán tu đi vào trước đang điên cuồng giành lấy đồ đạc trong điện, khóe mắt liếc qua nhìn thấy đệ tử Hợp Hoan Tông mặc đạo phục thống nhất đi vào, mặt lộ vẻ phòng bị, sợ bọn họ đến cướp thứ mình nhìn trúng.

"Đại sư huynh, những thứ này đều có lạc ấn." Sư muội mặt tròn tóc đuôi sam đưa đi đến một cái rương, cúi người nhặt mấy món pháp bảo bên trong lên, nhìn vài lần rồi nói.

"Chúng ta tiếp tục đi vào bên trong." Thường Nhạc vượt qua đám tán tu đang hò hét ầm ỉ, đi đến cửa sau điện, đi một hồi mới quay đầu lại, trầm giọng, "Chương Nguyệt, đừng nhìn nữa, đi mau!"

Lúc này sư muội mặt tròn đang lục lọi ở phía sau lập tức từ trong rương cầm một thanh chủy thủ Hạc Văn, bước nhanh đuổi theo Thường Nhạc phía trước, đè thấp giọng: "Sư huynh, những thứ trong rương kia hình như đều là đồ vật bút tu vẽ ra, uy lực mặc dù không bằng hàng thật, nhưng cũng coi như là pháp bảo, chúng ta không lấy mấy món sao?"

"Không có ý nghĩa." Thường Nhạc giơ tay chỉ con thanh chủy thủ trong tay Chương Nguyệt. "Sư phụ nói đồ được vẽ trong bí cảnh Tồn Chân khi ra ngoài sẽ hóa thành giấy trong vòng ba ngày. Trong bí cảnh này chỉ có pháp bảo không có lạc ấn mới có tác dụng, đó mới là mục tiêu của chúng ta. Mà cách trung tâm mắt trận càng gần, cơ duyên càng lớn."

Chương Nguyệt do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhét thanh chủy thủ Hạc Văn vào túi trữ vật, nàng muốn tận mắt nhìn thấy quá trình nó biến thành giấy.

Thường Nhạc cũng không ngăn cản, chỉ bảo bọn họ đuổi theo, đừng để tụt lại phía sau.

Trung tâm của bí cảnh này chiếm diện tích rộng đến không ngờ, các cung điện thỉnh thoảng lại xuất hiện, đoàn người Hợp Hoan Tông đi qua những hành lang uốn lượn, đến một khu vườn núi giả.

Các loại hoa trong vườn đua nhau khoe sắc, trông tuy đẹp lại có chút không hòa hợp.

"Hoa đào tháng ba, mẫu đơn tháng tư mới nở, hoa cúc mùa thu mới có, trong những đóa hoa này hẳn là có hoa giả." Chương Nguyệt lập tức kịp phản ứng có gì đó không đúng.

Nàng vuốt một gốc cây đào, nhanh chóng tìm được lạc ấn trên cành cây: "Quả nhiên là vẽ ra."

Chương Nguyệt ngẩng đầu nhìn hoa đào trên nhánh cây, lại bứt một cánh hoa, thậm chí còn ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, ai có thể nghĩ đến những thứ này đều là vẽ ra."

"Nhưng những cây thược dược này hình như là thật."

"Quả thực không có lạc ấn!"

"Bên kia còn có một hồ sen đấy."

Trước mặt là một hồ sen đang nở rộ, rung rinh trong gió.

"Vấn... Thiên Liên." Thường Nhạc bị tấm bia đá bên cạnh hồ thu hút, chậm rãi đọc những chữ trên đó.

"Đại sư huynh, chúng ta đi xem một chút."

Trong hoa viên hoa cỏ thật giả lẫn lộn, tiếp tục đi lên phía trước, trên hồ sen có một cây cầu hình vòm, dẫn thẳng đến cung điện ở phía xa, nhìn từ xa có thể cảm nhận được linh khí dồi dào, nơi đó hẳn là trung tâm mắt trận.

Thường Nhạc thấy thế gật đầu: "Đi thôi."

"Sư huynh, nếu hoa thược dược là thật thì chúng ta có thể mang ra ngoài không?" Chương Nguyệt rớt lại phía sau một bước, không biết từ lúc nào đã hái một bó hoa thược dược to tướng, đưa tới trước mặt Thường Nhạc.

Hoa thược dược màu trắng thiếu chút nữa đã chọc vào mặt hắn, Thường Nhạc hơi ngả người ra sau nói: "Muội tự mang đi là được."

Sư đệ bên cạnh xía vào nói: "Chương sư tỷ, cho dù hoa này có là thật đi chăng nữa, cũng không phải pháp bảo, mang ra ngoài cũng có làm được cái gì đâu?"

Trên mặt Chương Nguyệt vẫn tràn đầy hưng phấn: "Đương nhiên là kỷ niệm lần đầu tiên ta tiến vào bí cảnh rồi."

"Hoa này hái xuống, thì mười ngày nửa tháng cũng sẽ tàn, trừ phi vẫn luôn cất trong túi trữ vật." Sư đệ dày dạn kinh nghiệm lắc đầu.

"Vậy ta làm thành hoa khô." Chương Nguyệt nói xong thì cất một ít hoa thược dược thu vào, đảo qua một góc hồ sen, nhất thời trước mắt sáng ngời, "Có hạt sen!"

Không đợi mọi người kịp phản ứng, đầu ngón chân của Chương Nguyệt đã điểm nhẹ, lao về phía hồ sen, duỗi một cánh tay ra muốn đi hái đài sen ở chính giữa hồ.

Nhưng mà vừa tới gần giữa hồ sen, cơ thể giống như bị một thứ gì đó kéo mạnh xuống, linh lực vận hành nội phủ đều dừng lại, bỗng nhiên ngã xuống, hai chân cắm thẳng xuống đáy hồ, trên áo bào lấm lem nước bùn.

"Chương Nguyệt!" Sắc mặt Thường Nhạc đột nhiên thay đổi, hắn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, muốn đi qua.

"Muội không sao!" Chương Nguyệt không quan tâm đến cả người mình đang dơ hầy, quay đầu nhìn bốn phía, vội vàng khoát tay với bọn Thường Nhạc bên cạnh hồ: "Mọi người không cần tới đây đâu."

Nàng còn không quên duỗi tay với lấy đài sen ở giữa hồ.