Chương 1

Sùng Sơn Đạo, bí cảnh Tồn Chân.

Ngẫu nhiên có vài tán tu đi ngang qua, khó hiểu nhìn nhóm thanh niên nam nữ bên cạnh, có bảy vị tu sĩ, tất cả đều có tướng mạo anh tuấn xinh đẹp tuyệt trần, trên người đều mặc áo gấm trắng, khoác áo sa mỏng màu đỏ tươi, dây đai lưng lụa với hai màu trắng đỏ rủ xuống, dưới vạt áo bào có thể loáng thoáng nhìn thấy hoa văn hoa hợp hoan.

Đạo bào thống nhất, có nghĩa là họ thuộc một tông môn.

Tông môn là chỗ dựa của các đệ tử, đa số tán tu sẽ không dễ dàng trêu chọc đệ tử tông môn, cho nên những tán tu đi ngang qua bí cảnh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, vội vàng rời đi, vội vàng đi tìm bảo vật trong bí cảnh.

"Chúng ta thật may mắn, vừa rơi xuống đất đã cách trung tâm bí cảnh không xa." Nam tử trẻ tuổi tuấn tú đi đầu quay lại nói với chúng sư đệ sư muội phía sau lưng.

Cách đó không xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một dãy cung điện thấp thoáng trong sương mù, linh khí dồi dào đang lưu chuyển.

"Đại sư huynh, làm sao huynh biết đây là trung tâm của bí cảnh?", một sư muội đi theo sát phía sau hỏi.

Thường Nhạc nói: "Thông thường, ở trung tâm bí cảnh sẽ có mắt trận, cho nên có linh khí dồi dào, và hầu hết các các bí cảnh nhỏ có thể dựa vào đó để phân biệt.”

Lần này, hắn và Trường Ương phụng lệnh của sư phụ, dẫn sư đệ sư muội ra ngoài rèn luyện, chẳng qua là đi vào một bí cảnh, Trường Ương lại bị tách ra khỏi mấy người bọn họ, cũng may cảnh giới của nàng không kém hắn là bao nên cũng không cần quá lo lắng.

Thường Nhạc lật tay lại, một con bướm màu đỏ tươi nhẹ nhàng đậu trên vai hắn, khi nó vỗ cánh thì bột phấn màu vàng nhạt rơi lả tả trong không trung, rồi nhanh chóng biến mất.

Có bướm Lưu Hoan ở đó, là Trường Ương có thể tìm thấy bọn họ.

Nhưng sư đệ sư muội lần đầu tiên đi vào bí cảnh, có rất nhiều thứ không hiểu, Thường Nhạc đều kiên nhẫn giải thích từng cái một.

Vừa nói, đám đệ tử tông môn bắt đầu đi về phía dãy cung điện.

Bọn họ thực sự may mắn, dọc đường đi không gặp phải bất kỳ một con yêu thú nào.

Đi không bao lâu đã đến trung tâm của bí cảnh.

"Đại sư huynh, chúng ta đã tới mắt trận!”

"Vẫn còn sớm, đây mới chỉ là bên ngoài mắt trận.”

Cung điện với rừng cột chạm trổ cực kỳ tinh xảo, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, mỗi tấc nơi đây dường như được chạm khắc từ những viên linh thạch thượng hạng, ngay cả những viên ngói trên mái nhà cũng lấp lánh ánh sáng ấm áp, giá trị xa xỉ.

Ba chữ "Phủ Xương Hóa" trên tấm tấm biển trước điện được viết bằng nét chữ thiết họa ngân câu [1], cứng cáp hữu lực, Thường Nhạc chỉ nhìn chằm chằm một lúc, sau đó hắn cảm thấy hốc mắt mình sưng phồng lên, linh đài choáng váng.

[1] thành ngữ Trung Quốc mô tả chữ viết mạnh mẽ lại sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như chạm bằng bạc.

Hắn vội vàng dời mắt, hai cánh cửa đại sảnh bị đẩy mở ra một nửa được trang trí bằng những hàng bút ngọc màu xanh, ngòi chạm được khắc bằng ngọc bích màu đen, ngay cả lông trên bút cũng vô cùng rõ ràng, hoảng hốt nhìn kỹ, thậm chí giống bút lông như thật.

"Cửa điện này thật là kỳ lạ, đinh cửa được làm bằng bút.” Vị sư đệ phía sau thò đầu vào nói.

Thường Nhạc không ngạc nhiên: "bí cảnh này gọi là Tồn Chân, mặc dù số lần không xuất hiện nhiều, nhưng theo ghi chép thì hẳn là động phủ do một vị bút tu nào đó để lại."

"Bút tu?"

"Đúng vậy." Thường Nhạc nói tin tức mà mình đã nghe được từ sư phụ, "Thời Thượng Cổ, phái bút tu đã ít lại càng thêm ít, bởi vì tu hành khó khăn, hiện nay đã không còn tung tích, nghe đồn bọn họ có thể vẽ giả trở thành thật, mô phỏng được tất cả những thứ bọn họ nhìn thấy, chỉ là uy lực sẽ giảm đi rất nhiều. Hầu hết mọi thứ trong bí cảnh này đều được vẽ ra, phẩm cấp không cao và công dụng không lớn. Vì vậy, chúng ta phải bỏ cái giả giữ cái thật, từ đó phân biệt ra được hàng thật."

"Đại sư huynh, vậy chúng ta làm sao phân biệt được thật giả?"

Đoàn người bước vào cửa điện, thấy hai bên lối đi là hai hàng binh lính mặc khôi giáp được tạc bằng đá cao hai trượng, nhìn từ xa, nó kéo dài đến tận cầu thang bạch ngọc ở phía xa.

Thường Nhạc dừng lại, đột nhiên chỉ vào một góc trên mặt đất: "Các đệ lại đây xem, sư phụ nói bút tu sẽ để lại lạc ấn tinh thần trên tác phẩm của mình, cũng chính là tên của bọn họ."

Trên gạch lát sàn được khắc hai chữ nhỏ "Xương Hóa", trông hơi khác so với ba chữ "Phủ Xương Hóa" trên tấm bảng trước trước điện, trông bớt đi một chút sắc sảo phóng khoáng, nhưng lại thêm một chút đoan chính, mà các kiểu chữ được khắc lõm thậm chí còn có linh khí chậm rãi chảy qua.

"Tòa cung điện này đúng là được vẽ sao?!"

"Bút tu lợi hại thật đấy!"