Chương 3

Hoa sen trong hồ đung đưa trong gió, mặt hồ sóng gợn lăn tăn, gợn nước dập dờn, nhưng chỉ có bông sen ở giữa héo đi, để lộ ra đài sen màu xanh nhạt.

Trước khi Chương Nguyệt bẻ gãy đài sen, còn cẩn thận xem xét vài lần, sau khi xác nhận đài sen này không có lạc ấn gì, nàng mới nhét vào túi trữ vật, nghĩ thầm đài sen này nhìn rất non, chắc hẳn có vị rất ngon, lát nữa nàng sẽ chia cho sư tỷ ăn.

"Nhanh lên đây!" Mi tâm Thường Nhạc nhíu chặt, đây là lần đầu tiên hắn dẫn sư đệ sư muội ra ngoài, hắn rất sợ xảy ra chuyện.

"Muội lên đây." Chương Nguyệt túm ống quần dính đầy nước bùn của mình muốn đi lên bờ, nhưng vừa đi hai bước, lại đột nhiên dừng lại.

Thường Nhạc nhìn chằm chằm nàng, thấy thế lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hình như có cái gì đó." Chương Nguyệt vừa nói xong thì cúi xuống và thò tay vào bùn.

"Muội đừng có lộn xộn, đi lên trước đi!" Thường Nhạc mặt lộ vẻ khó chịu, lo lắng phía dưới có yêu thú, dứt khoát cầm kiếm bay vào trong hồ sen.

Lúc này Chương Nguyệt đã mò được thứ trong nước bùn, lôi ra giơ cao lên: "Tìm được rồi!

Nàng vừa nói xong, Thường Nhạc đã phi thân đến trước mặt rồi túm lấy cổ áo phía sau, nhấc nàng lên đưa vào bờ.

"Sư, sư huynh..." Chương Nguyệt bị cổ áo mình siết đến đỏ bừng cả mặt, khó khăn lên tiếng.

Thường Nhạc buông nàng ra, không đợi Chương Nguyệt đứng vững, đã mắng xối xả: "Ta đã nói trong bí cảnh nguy hiểm! Muội cứ hành sự lỗ mãng như vậy, sớm muộn gì sẽ hại các sư đệ sư muội rơi vào hiểm cảnh!"

"Sư huynh, thực xin lỗi." Chương Nguyệt ho hai tiếng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cười hì hì: "Đây không phải không có việc gì sao."

Khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn cẩn trọng của Thường Nhạc hiện lên vẻ tức giận: "Chương Nguyệt!"

Nhưng Chương Nguyệt đã tự mình thi triển thuật làm sạch, nhân tiện cũng làm sạch thứ mình vừa mới móc từ đáy hồ lên, cắt ngang lời dạy bảo của hắn: "Sư huynh, huynh mau xem đây là cái gì?"

Rửa sạch nước bùn, một hoa sen màu vàng dài khoảng chín tấc bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mọi người, hoa sen rộng ba tấc, tỏa sáng dưới ánh nắng chiều, những đường dọc trên cánh hoa hiện rõ, mà trên chín cánh hoa đều khảm một đóa sen chưa nở, chỉ to bằng đầu ngón tay cái.

"Đây là..." Thường Nhạc sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn tấm bia đá khắc chữ "Vấn Thiên Liên" bên cạnh hồ.

"Không có lạc ấn." Chương Nguyệt vội vàng đưa hoa sen vàng trong tay cho Thường Nhạc, chuyển sự chú ý của hắn: "Sư huynh, chẳng lẽ đây là pháp bảo sao?”

Thường Nhạc cầm lấy, cẩn thận xem xét, trong đầu nhớ lại bảng pháp bảo, nhưng không tìm ra bảo vật nào, nhưng nhìn hình dáng của hoa sen này lạ thường, lại không có lạc ấn, cũng không phải do bút tu vẽ.

"Có thể là pháp bảo, trước cứ cất vào thôi..." Thường Nhạc đang muốn đưa hoa sen vàng 9 tấc cho Chương Nguyệt, thì đột nhiên ba mũi tên đột nhiên từ phía sau bắn ra, cắm vào cổ họng và hai cánh tay của hắn

"Ai đó!"

Thường Nhạc phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh một đòn chí mạng vào cổ họng, đồng thời tay phải vung kiếm bắn rơi một mũi tên, nhưng tay trái đang cất sen vàng chần chừ trong giây lát, linh tiễn đã đâm xuyên qua cánh tay trái của hắn, máu tươi bắn tung tóe trong không trung, không khỏi đau đớn rên lên một tiếng.

"Sư huynh!"

"Đại sư huynh!"

Đám người Chương Nguyệt lập tức xoay người rút kiếm, căng thẳng hẳn lên, vẻ mặt lạnh lùng.

Chỉ thấy dưới tàng cây cách đó không xa, không biết từ lúc nào đã có năm người đang đứng, trong đó có một người mặt gầy như khỉ, hai tay cơ bắp thô to, hắn ta còn đang giơ cung nhưng vẫn chưa buông xuống, hiển nhiên ba mũi tên vừa rồi chính là do hắn ta bắn ra. Bốn người còn lại mặc uần áo không đồng nhất, hoặc cầm kiếm hoặc cầm pháp khí khác, thản nhiên nhìn đoàn người Hợp Hoan Tông.

-- tán tu, còn là tán tu kết đội.

Năm tên tán tu này khác với đám tán tu mà họ từng gặp trước đó, sát khí trên người cực nặng, ánh mắt nhìn về phía đám người Thường Nhạc không trốn không né, ngược lại còn tỏ ra hưng phấn hung ác nham hiểm.

"Giao Vấn Tâm Liên ra đây." Nam nhân gầy còm mặc áo bào màu xanh dựa vào cây đào, tướng mạo trung niên, hai tay đeo bảy vòng vàng, giọng nói thô ráp khàn khàn, cổ họng còn có một vết sẹo.

Vấn Tâm Liên?