Kẻ Ở Lại

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ai cũng sẽ đến một lúc phải hoài niệm về những ngày xưa cũ. Tôi cũng vậy. Các bạn cũng vậy. Đến một độ tuổi nào đó hoặc một vấp ngã nào đó. Hoặc chỉ đơn giản là cảm thấy buồn. Ta lại hoài niệm... Về t …
Xem Thêm

Cả lũ nhìn chị rồi nhìn xuống dòng sông. Chị đếm đến số ba là tất cả cùng nhảy. Gã cứ bơi những sải tay đều. Chân đập bì bõm. Nhưng khi cả lũ bơi được một nửa quãng đường thì có tiếng thằng Quang í ới đứt quãng…

– Cứ..u… ọc.. ọc… Cứ…u…

Gã giật mình quay lại thì chỉ thấy cánh tay của thằng Quang chấp chới trong dòng nước. Chẳng suy nghĩ nhiều gã bơi quay lại. Đến gần thằng Quang gã hít một hơi dài rồi ngụp xuống. Xách nách thằng Quang rồi đạp chân đẩy cả hai lên. Thằng Quang vì sặc nước nên hoảng. Tay cứ bám chặt lấy tay gã. Chân quắp vào chân gã làm Gã không bơi được tiếp. Gã cũng hoảng theo. Lấy hết sức bình sinh. Gã lấy chân còn lại đạp thằng Quang ra xa. Ngoi lên lấy một hớp không khí rồi lại ngụp xuống. Nắm lấy tóc thằng Quang kéo mạnh. May là tóc thằng chả dài nên dễ nắm. Gã kéo thằng Quang lên khỏi mặt nước thì mấy đứa còn lại cũng tới. Ông Tí – đứa lớn nhất trong đám trẻ xóm gã thò tay vòng qua cổ thằng Quang kéo vào bờ. Vào đến bờ thằng Quang ho sặc sụa. Mặt cắt không còn giọt máu. Gã cũng thở hổn hển vì mệt… Được một lúc thằng Quang lên tiếng

– đang bơi thì chuột rút… Sợ quá…

– Mày làm tao tí chết theo… Ngu như chó… – gã vừa thở vừa nói

– đang sợ… Biết đéo đâu ấy – Thằng Quang chống chế

– Thôi. Không sao là may rồi. Đi về thôi… – Ông Tí cũng sợ vì ông là thằng bày trò rủ cả lũ đi tắm sông. Nên thấy hai thằng chuẩn bị cãi nhau là ông can luôn… Gã cũng chẳng nói nữa…

Cả lũ nghỉ một lúc thì đi vòng tới chỗ cái bè bơi qua sông rồi về nhà. Đám con gái biết chuyện thì chỉ cười trừ xong đi về luôn. Tối đến gã đang ăn cơm cùng mẹ với ông Tiến thì cô Tuất mẹ thằng Quang sang nhà inh ỏi..

– Chị Hà ơi…

– đây. Ai đấy – tiếng mẹ gã

– đây rồi. Chiều nay mấy thằng này rủ nhau đi tắm sông. Thằng cò nhà em tí thì chết đuối đấy – cô Tuất vừa nói vừa chỉ về phía gã…

– sao lại thế?… Chết thôi… – mẹ quay sang gã – Thằng Tuấn ra đây… Ai cho mày đi tắm sông?

– dạ… Chỉ đi nghịch tí thôi ạ… – gã sợ xanh mặt

– mẹ đã bảo như nào? Đang là mùa lũ mà cứ ra sông bơi. Chết đuối một cái thì ai đền cho mẹ? – mẹ vừa nói vừa tìm cái roi để ở góc nhà… Gã thấy vậy thì sợ rúm ró…

– Thôi. Nó lỡ nghịch. Không sao là tốt rồi. Đừng đánh nó – bất ngờ ông Tiến ra đỡ lời cho gã…

Cô Tuất thấy thế cũng chạy lại kéo gã…

– Đúng rồi. Với lại chiều nay nó cứu thằng cò nhà em đấy. Em sang cũng để cảm ơn luôn…

– Phải đánh cho nó chừa. Chết ra đấy thì biết làm sao? – mẹ gã nói vậy nhưng cũng không đi lấy cái roi nữa

Gã thấy mẹ không lấy roi thì mới thở phào nhẹ nhõm….

– Em sang nói để biết thế thôi. Chiều nay đi về thì thấy mẹ con Quỳnh sang kể…

– Ừm… Thế à? Ăn cơm chưa? Vào đây ăn luôn đi… – mẹ gã gật gù xong mời cô Tuất.

– Thôi. Nhà em mới ăn xong rồi. Em về luôn đây – cô Tuất trả lời rồi quay sang gã – lần sau đừng ra sông nghịch đấy. Trẻ con chúng mày chả biết đường nào mà lần cả

– vâng… – gã gật gật

– thế cô về nhá – mẹ gã cười chào cô Tuất rồi cả nhà vào ăn cơm. Vừa ăn vừa dặn dò các thứ. Rằng đang mua lũ cấm ra nghịch nước. Mẹ biết mẹ đánh cho thì đừng có mà khóc…

Gã nghĩ thầm. Đánh đau thì chả khóc chứ sao nữa. Mà cái con Quỳnh mỏ nhọn này hết chuyện để kể rồi hay sao mà đi tơn hớt chuyện này. Tí nữa thì gã bị ăn lươn. Càng nghĩ càng tức… Nhưng cái tính của gã hiền và lại trẻ con mau quên nên gã chẳng mấy khi chấp vặt mấy câu nói hay trận đòn khi gã bị mách mẹ như thế. Và trong xóm, gã được quý cũng vì cái tính này…

Ngày hôm sau lại đi học. Vừa thấy gã là thằng Quang kéo tay lại…

– Mày bị ăn đòn không?

– không. Chẳng sao cả – gã hồn nhiên đáp

– mẹ cái con Quỳnh lắm mồm. Làm bố mày rát hết cả mông. – Thằng Quang vừa nói vừa lấy tay xoa xoa mông trông đến buồn cười…

– Chết mẹ mày đi… Ha ha.. – gã cười lên sung sướиɠ rồi hai thằng cùng vào lớp…

Buổi học lại trôi qua…. Gã học hành chẳng giỏi. Nhưng được cái ngoan với chịu khó nên cô giáo với bạn bè quý lắm…

Những ai bây giờ đang hoài niệm về tuổi thơ. Hẳn sẽ nhớ rằng hồi cấp một đã từng để ý một cô bé nào đó trong lớp. Hay ít nhất là trong trường. Và gã cũng có để ý tới Huế. Một cô bé học cùng lớp gã… Huế có làn da hơi ngăm vì nắng nhưng bù lại thì Huế có khuân mặt trái xoan cùng đôi mắt thật sáng. Cô bé cười cũng thật xinh. Gã vẫn nhớ như in lần đầu tiên gã đi học thì gã đã có một cảm giác gì đo với Huế rồi. Đó không hẳn là yêu hay thích mà chỉ đơn giản là rung động. Và Gã thích cái vẻ mặt ngạc nhiên của Huế.

Chiều nay gã lại đi thả dê tiếp. Vừa lùa được đàn dê vào bãi cỏ xanh là gã chạy đi kiếm chỗ nghỉ. Nhưng bất ngờ là gã gặp chị Hoài. Chị vẫn thế. Vẫn xinh như lần đầu tiên gã biết định nghĩa về nét đẹp. Chị buộc tóc đuôi ngựa trông thật nghịch ngợm. Thấy gã đang đi chị vẫy vẫy…

– Em chào chị Hoài

– Ừm… Hì.. Đi thả dê cho nhà ai đấy? – Chị cười tươi trả lời

– Em thả cho nhà ông Sinh làng bên kia. Chị đi đâu thế?

– Ừm… Chị đi hái cây nhân trần để mai bán…

– Vầng…

– Tuấn có người yêu chưa?

– Em thì làm gì có ai yêu đâu? – gã cười ngượng

– Thế thôi.. Lớn nhanh đi chị đợi… Hi hi…

Gã chả nói gì mặt đỏ như quả cà chua làm chị bật cười khúc khích. Trêu gã thêm một lúc thì chị cũng đi… Gã nghĩ lại câu nói đùa của chị…. ” lớn nhanh đi chị đợi”… Một câu nói đùa mà gã tin sái cổ..

Ngày tháng lại trôi qua. Ông Tiến cũng đã từ biệt mẹ con gã để đi đâu đó. Gã không ghét nhưng cũng chẳng thích con người này. Vì ai cũng nói mẹ gã bồ bịch này kia…

Thế rồi như bao làng quê chưa phát triển. Ma túy bắt đầu đến phá hoại làng gã. Cái chất trắng gây nghiện ấy phá hoại không biết bao nhiêu gia đình, bao nhiêu con người…. Gã nhớ tối hôm ấy mẹ gã đi đâu đó từ sớm. Gã đang hí hoáy ngồi làm bài tập thì cô Thành chạy sang nhà gã. Tay cầm con dao quắm. Miệng vội vã giục gã

– Tuấn… Tuấn… Mày sang nhà trông em giúp cô để cô đi tìm chú. Em nó ngủ rồi nhưng cô sợ em tỉnh không ai bạn nó…

Gã vâng dạ rồi bỏ cây bút xuống đóng cửa chạy luôn sang nhà cô Thành… Sang đến nơi thằng cu vẫn ngủ ngon lành trong cái nôi cũ kĩ. Gã ngồi xuống cạnh. Ánh đèn dầu leo lắt trên cái bàn gỗ làm Gã suy nghĩ nhiều thứ… Đến tận đêm muộn… Khi cô Thành về…

Rồi những ngày yên bình của gã nhẹ nhàng trôi cho đến khi gã biết tin chị Hoài lấy chồng….

– Chậc… – Kể đến đây gã tặc lưỡi làm lũ trẻ càng thêm chăm chú…

Ngày ấy làng gã vẫn còn cái suy nghĩ con gái mười tám chưa lấy chồng là ế nên bố mẹ chị nhất quyết bắt chị đi lấy chồng. Trong khi chị đến yêu còn chưa biết thì lấy chồng liệu có tốt không?

Gã nhớ ngày chị lên thuyền qua sông. Gã đứng trên bờ mắt đượm buồn nhìn chị. Đám cưới chị gã cũng chẳng đến. Gã cứ nhìn chị rồi nhìn con thuyền, nhìn dòng sông tới tận tối mịt mới mò về nhà.

– Thế mà chị bảo chị đợi gã… Chị không giữ lời hứa gì cả… – gã vừa tự nghĩ trong đầu vừa lủi thủi đi về…. Và kể từ ngày ấy… Gã không bao giờ thấy chị nữa…

Nhưng tuổi thơ lại nhanh chóng cuốn trôi nỗi buồn của gã đi bằng những lần thả diều chơi dế… Gã vẫn sáng đi học bình thường. Chiều về hôm thả dê, hôm lấy củi, hôm mò cua bắt ốc mang cho mợ gã đi bán…

Bây giờ đang tháng 12 âm. Tháng củ mật. Tháng mà các cụ vẫn thường dặn con cháu phải cẩn thận trộm cắp. Nhưng mà nhà gã có cái gì để ăn trộm đâu… Trời lạnh nên gã cũng ít đi thả dê. Gã nhớ hồi ấy gã có mỗi cái áo rét mỏng nên đi học cứ phải l*иg 4 5 cái áo mới đủ ấm… Đi học mới biết hôm nay kiểm tra học kì. Gã quên béng lời cô giáo dặn từ tuần trước vì mải nói phét vơi thằng Quang. Đang lơ mơ không biết phải làm như thế nào thì cô bạn Huế ngồi bàn bên dưới gã lấy tay chọc chọc…

– này… Chép đi… Không cô vào bây giờ… – cô bé vừa nói vừa đưa gã tờ giấy nháp với những dòng chữ nắn nót. Gã chẳng suy nghĩ nhiều cắm đầu cắm cổ chép…

Thêm Bình Luận