Kẻ Ở Lại

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ai cũng sẽ đến một lúc phải hoài niệm về những ngày xưa cũ. Tôi cũng vậy. Các bạn cũng vậy. Đến một độ tuổi nào đó hoặc một vấp ngã nào đó. Hoặc chỉ đơn giản là cảm thấy buồn. Ta lại hoài niệm... Về t …
Xem Thêm

Hết giờ thu bài. Gã thở phào nhẹ nhõm vì làm được cũng kha khá… Đang chuẩn bị tót ra sân sau chơi bi thì bị cô bạn kéo lại…

– không cảm ơn thì mai đừng mong mà chép được nhá…

– hề hề… Cảm ơn Huế…

– vậy còn nghe được….

Thế rồi cái tết cũng trôi qua. Nhà gã nghèo nhưng cũng có một vài cái bánh trưng, một con gà. Gã thích ăn lắm nhưng gã biết phải để dành cho những hôm sau nữa…

Ngày tháng êm đềm lại trôi như một mặc định. Gã đã là học sinh cấp hai rồi đấy. Năm đấy xóm nghèo gã bắt đầu thay đổi. Nhiều dự án mới. Đầu tiên là con đường đất đã được mở rộng ra để làm đường nhựa. Cây cầu tre cũng bị dỡ bỏ để xây cầu mới. Thế là từ lúc con đường được mở rộng. Xóm nghèo gã cũng khoác lên mình một màu áo mới. Người dân bắt đầu biết buôn bán, trao đổi, trồng cây ăn quả. Nhiều nhà phất lên trông thấy. Nhà gã cũng nằm trong diện quy hoạch. Sau khi thỏa thuận đền bù được mẹ gã đồng ý. Người ta đổ những chuyến xe đất đầy ú ụ xuống cái hủm rồi san phẳng để làm khu tái định cư. Còn mẹ con gã thì sang nhà cậu Huấn. Dựng tạm cái nhà tre ngay bên cạnh để ở…

Lại một năm nữa trôi qua. Con đường nhỏ ngày nào giờ đã là đường nhựa. Cây cầu cũng đã làm xong. Năm nay gã đã lớn hơn. Gã không đi thả dê mà đi làm thuê phụ hồ. Ngày đầu tiên đi làm Gã vẫn nhớ đôi tay gã đau nhức đến mức chẳng cầm nổi đổi đũa…

– làm mãi rồi cũng phải quen hết – gã vừa lè nhè với lũ trẻ, tay vừa rót thêm rượu vào cốc rồi làm một hơi…

Thế rồi hết năm lớp 7 gã nghỉ học. Bắt đầu đi làm… Chớp mắt cái gã đã mười tám tuổi… Gã đã là thợ chứ không phải thằng xách vữa ngày nào… Mẹ con Gã cũng mua được ô đất nhỏ rồi xây tạm căn nhà cấp bốn. Tiền gã kiếm được một phần gã tích cóp lại. Một phần gã tự sắm sửa cho bản thân. Thi thoảng Gã cũng cùng thằng Quang sang làng bên tán gái. Gã cũng đã trải qua vài cuộc tình chẳng đâu vào đâu cả…. Và lại gã nhát nên gã vẫn chưa biết mùi vị của đàn bà là như thế nào cả…

Công việc gã cứ đều đều như vắt chanh… Mẹ gã giờ không đi làm thuê mà cùng mợ gã đóng bầu cây giống…

Lại một công trình mới. Lão cai xây dựng chẳng biết nhận ở đây ra một công trình mới tận dưới hà nội. Lão nói

– Công trình này mất cả vài ba tháng là ít đấy. Nên mấy ông chuẩn bị cho kĩ vào. Không xuống đấy hàng hóa đắt lại chả được mấy đồng mang về…

Gã về nói với mẹ. Mẹ chỉ cười dặn gã

– Ừm… Lớn rồi… Còn trẻ thì tranh thủ mà đi đây đi đó cho mở mang đầu óc… Đi một ngày đàng học một sàng khôn….

Gã thì háo hức lắm. Vì đây là lần đầu tiên gã đi xa quê… Nhưng đâu biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu cho bước ngoặt lớn của cuộc đời gã…

Gã theo đội thợ lên thành phố tới công trường. Sau khi xuống xe gã được chỉ chỗ ăn ở. Một khu trọ gần công trường. Gã lấy cái phòng ở góc trong cùng nhỏ nhưng gã được ở một mình. Không chung đυ.ng với ai cả. Những ngày sau đó gã bắt đầu với công việc quen thuộc. Những viên gạch đỏ, những xô vữa, cái bay, bàn xoa,…

Được một tuần thì gã mới dám đi chơi xung quanh. Nơi đầu tiên gã tới là quán cafe nhỏ ở đầu ngõ. Ở quê, gã thi thoảng cũng đi cà phê cà pháo nên cũng chẳng có gì là lạ lẫm. Rồi dần dần gã cũng đi xa hơn một chút… Gã cũng lấy tiền mà đã tích góp được cùng với số tiền gã làm mua một con xe…

– Cái năm hai lẻ tư mà có con wave đi là sĩ lắm chúng mày biết không? – gã bất ngờ nhăn mặt bĩu môi nhìn lũ trẻ…

– …..

– Mà hồi ấy, chỗ tao ở là khu xxx. Suốt ngày lượn lờ chỗ công viên Thống Nhất….

Nói đến đây gã ngập ngừng… Vì ở đây gã gặp Nhỏ… Nhỏ tên Khanh, là sinh viên năm ba cuả trường đại học gần đấy. Gọi là nhỏ chứ nhỏ hơn gã hai tuổi. Nhưng Có lẽ do đi làm sớm nên gã có bảo năm nay gã 23 tuổi thì cũng ối người tin sái cổ. Nhỏ cũng thế….

Ngày gã gặp Nhỏ là một buổi tối lượn lờ đi bộ quanh cái bờ hồ. Nhỏ đi bộ cùng mấy đứa bạn. Gã cùng mấy ông nữa đi ngược chiều.

– Có đi chơi cùng anh không em ơi? – tiếng một ông buột miệng cợt nhả

– Mai nhé anh… – nhỏ nói xong cả bọn con gái cười khúc khích…

Thế mà hôm sau gã chán nên đi lượn tiếp thì lại gặp nhỏ thật. Gã nhận ra nhỏ. định chẳng nói gì mà nhỏ lại bắt chuyện trước.

– A… Anh đẹp trai đợi em thật hả?

– Không. Hì. Tôi đi hóng gió thôi. Ở phòng cũng chán….

Vậy mới biết đã có duyên thì dù chỉ một câu nói đùa cũng thành đôi được. Hồi đấy gã cũng sĩ diện nên chém gió với nhỏ ác liệt lắm. Nào là gã là cai xây dựng. Nào là lương tháng cao ngật ngưỡng. Và gã với nhỏ đã thành đôi sau hai tháng miệt mài trồng cây si dù trời có mưa hay nắng…

– Chúng mày thấy không? Đẹp trai không bằng chai mặt – gã bật cười nhìn lũ trẻ vẫn đang chăm chú…

Thế rồi từ ngày yêu nhỏ. Gã như yêu đời thêm. Đi làm đứng trên giàn giáo cao vυ"t mà gã cũng chẳng thấy run. Gã chẳng bận tâm về độ cao như những ngày đầu tiên nữa. Tối đến gã lại đợi nhỏ ở công viên như thường lệ. Chỉ là đi dạo quanh quanh cùng cái nắm tay hay với những nụ hôn vụng dại. Ngày ấy chỉ có điện thoại bàn. Điện thoại di động chưa phổ thông như bây giờ nên hẹn hò mà một trong hai đến muộn là người kia cổ dài cả mét…

Nhưng cuộc sống chẳng có gì là bí mật tuyệt đối cả. Nhỏ cũng phát hiện ra gã nói dối. Gã nghĩ nhỏ sẽ thất vọng về gã lắm nhưng mà nhỏ chỉ cười tươi

– Em biết từ lâu rồi nhé… Trông anh ngố lắm…

Gã chẳng biết nói gì. Chỉ gãi đầu cười ngượng… Vậy là tình cảm của gã và nhỏ đã sang một trang mới. Gã chia sẻ nhiều với nhỏ hơn. Về gia đình, về cuộc đời của gã… Gã thích cái vẻ mặt chăm chú của nhỏ…

Xóm trọ mấy ông cũng biết chuyện gã với nhỏ. Cũng có trêu đùa nhưng chả ăn nhằm gì với gã hết

Hôm nay là chủ nhật, một ngày mưa nên cả công trường đều nghỉ. Xóm trọ gã định làm bữa thịt chó mà gã từ chối luôn vì gã muốn gặp nhỏ. Chẳng biết vì sao nhưng Gã thấy nhớ nhỏ nhiều. Phòng chỗ nhỏ cũng rộng vì nhỏ ở cùng đứa bạn mà hôm nay bạn nhỏ đi chơi với người yêu rồi nên giờ chỉ có mỗi gã với nhỏ… Nhỏ mặc cái quần đùi với áo phông giản dị mà trông vẫn đẹp…

– Anh ngồi đây tí để em giặt nốt mấy cái áo nhé. Hôm nay tới phiên em giặt – nhỏ cười tươi chỉ gã ngồi xuống cái ghế gần bàn học.

– Đâu. Để anh giặt cùng. Ngồi một mình chán chết…

Rồi chẳng đợi nhỏ đồng ý gã đã đi vào phòng vệ sinh rồi. Hai đứa giặt thì ít mà nghịch thì nhiều. Gã bị nhỏ té cho ướt hết cả áo…

– bắt đền em đấy. Ướt hết áo anh rồi… – gã vừa nói tay vừa cởi bớt mấy cái cúc áo. Còn nhỏ thì đang phơi quần áo trong cái mái tôn

– Hihi. Ai bắt trêu em cơ…

– à được… Thế thì trêu tới cùng luôn. Đằng nào chẳng ướt. – gã nói xong hùng hổ tiến tới chỗ nhỏ. Nhỏ co rúm người lại khi bị gã kéo sát lại. Bỗng chốc gã nhìn vào đôi mắt nhỏ… Nhỏ cũng nhìn gã… Rồi chẳng ai nói gì cả… Gã từ từ cúi xuống… Nhỏ nhắm mắt chờ đợi.. Hai bờ môi chạm nhẹ vào nhau. Nụ hôn của gã với nhỏ vẫn vụng dại như ngày mới quen. Gã theo bản năng lùa cái lưỡi để chạm vào lưỡi nhỏ. Nhỏ giật mình nhẹ rồi vòng tay qua cổ gã kéo xuống… Nụ hôn dần dần nồng nàn hơn… Cuồng nhiệt hơn… Gã kéo nhỏ vào trong phòng… Chốt cửa… Đặt nhỏ xuống giường… Chẳng để nhỏ đợi lâu gã vòng tay qua cái gáy nhỏ… Nụ hôn lại nồng nàn hơn nữa… Gã áp dụng tất cả những gì gã đã thấy trong bộ phim tình cảm pha lẫn chút sεメ gã từng xem . Gã rời bờ môi nhỏ… Hôn vào cái cổ nhỏ… Nhỏ rên nhẹ… Gã cúi xuống cởi cái áo phông rồi cái áσ ɭóŧ của nhỏ… Từ từ mọi thứ hiện ra trước mặt gã… Là vòng một hơi to… Là làn da trắng mịn màng… Gã hít hà cái mùi cơ thể nhỏ…

– Yêu em… – gã nói xong là cúi xuống hôn nhẹ vào ngực nhỏ…

– Ưmm… – nhỏ rên nhẹ rồi ưỡn ngực lên…

Cái quần đùi của nhỏ cũng không không cánh mà bay… Gã lùi xuống thấp hơn rồi hôn mơn trớn vào bụng nhỏ… Nhỏ như không chịu được nữa. Kéo gã lên hôn thật sâu. Gã rời nụ hôn của nhỏ cởi hết mọi thứ còn lại của gã và nhỏ. Hành trình cũng bắt đầu… Cũng là lần đầu tiên của gã nhưng không phải lần đầu tiên của nhỏ. Gã thấy cậu bé khá đau nhưng Gã chẳng để ý đến điều đó. Với gã như vậy là quá mãn nguyện rồi… Những ngón tay đan vào nhau thật chặt… Những nụ hôn nồng nàn nhưng ngắt quãng đan xen tiếng rên khẽ…

Thêm Bình Luận