Kẻ Ở Lại

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ai cũng sẽ đến một lúc phải hoài niệm về những ngày xưa cũ. Tôi cũng vậy. Các bạn cũng vậy. Đến một độ tuổi nào đó hoặc một vấp ngã nào đó. Hoặc chỉ đơn giản là cảm thấy buồn. Ta lại hoài niệm... Về t …
Xem Thêm

– đẻ ra từ rốn…

– …..

– Ngu thật – mỗi lần kể đến đoạn đấy là gã lại nói câu này

Gã tiếp tục kể về buổi rình trộm. Mặc dù gã thấy hơi thất vọng nhưng sự tò mò vẫn kéo gã xem. Gã bắt đầu thấy thân hình trắng nõn nà của mợ gã. Phải nói dù lên nương vào đồi hay xuống ruộng suốt ngày nhưng mợ gã trông vẫn thật trắng. Cái Hoa và Lan có lẽ được thừa hưởng làn da của mẹ chúng nên đứa nào cũng hồng hào…

Từng gáo nước lã được mợ gã dội lên người. Vừa dội mợ vừa lấy tay xoa lên ngực. Rồi từ từ xuống vùng bên dưới. Đi qua chùm lông lưa thưa… Gã nuốt nước bọt cái ực. Bất ngờ mợ gã cúi xuống. Mông chổng về phía gã. Gã mở thật to mắt nhìn xuống. Trong Ánh đèn dầu sáng mờ nhưng gã vẫn thấy rõ một thứ rất lạ…. Đang ngứn cổ để nhìn cho rõ thì gã với tay trúng cành non. Và roạpppp. Gã ngã ngay xuống đống lá mít khô mới quét buổi chiều. Đang định kêu lên thì gã sực tỉnh lấy tay bịt mồm lại. Chạy thật nhanh qua bên chuồng trâu thở hổn hển. Ánh đèn trong lán cũng từ từ sáng dần ra bên ngoài kéo theo là cái bóng mợ gã. Chắc thấy động nên ra ngó. Mợ gã ngó nghiêng một lúc thì đi vào nhà. Gã hít một hơi dài rồi thở phào nhẹ nhõm. May là chưa bị phát hiện…

Những ngày sau đó nước đã rút. Gã cũng chẳng dám rình mò sau cái lần suýt bị phát hiện ấy nữa. Gã lại cùng mẹ ôm đồ xuống nhà dưới. Nhìn căn nhà tre trên nền đất làm Gã thấy khó chịu. Những bức vách bằng mấy cái nan che đan chuẩn bị mục. Mặt nền vẫn còn dính dính vì chưa khô. Chắc phải mấy nắng nữa mới hết được.

Gã bắt đầu trở lại với mái trường. Lớp 5 rồi mà gã khờ khạo vô cùng. Ai trong lớp cũng gọi gã là bờm. Tuấn bờm. Gã chẳng bận tâm mà ngược lại còn thấy vui. Chiều về gã đi thả dê thuê cho mấy nhà làng bên cạnh. Bên ấy họ giàu có hơn bên này nên toàn thuê mấy thằng như gã đi chăn thả mấy con trâu con bò. Cuối chiều trả cho ít tiền hoặc miếng thịt lợn rồi lại hẹn hôm sau. Mà kể ra từ ngày gã đi chăn dê thì nhà gã mới có thịt để ăn đấy. Chứ ngày trước đợi mấy đồng tiền làm thuê của mẹ gã thì chả mấy khi được ăn. Gã nhớ có những ngày thèm thịt kinh khủng. Chỉ cần nghĩ thôi mà nước bọt ứa ra không ngừng rồi…

Mọi người trong làng ai cũng quý gã. Ai cũng nói gã ngoan ngoãn hiền lành chịu khó quá. Sau này con nào có phúc mới lấy được gã. Vậy mà…..

Tối hôm ấy, khi gã vừa về nhà thì thấy có người lạ. Mẹ gã thấy gã về thì nói

– Tắm đi con. Xong vào ăn cơm…

– Vâng – gã trả lời

Bữa cơm diễn ra mà người đàn ông kia vẫn ở nhà gã. Gã lấy làm lạ nhưng chẳng dám hỏi. Mẹ gã biết nên giải thích

– đây là bác Tiến. Bạn mẹ. Bác sẽ ở nhờ đây một thời gian ngắn…

– Vâng.. – gã lại ăn tiếp…

Thời gian lại lặng lẽ trôi. Một tuần kể từ lúc người đàn ông lạ mặt ở nhà gã. Thỉnh thoảng cả hai cũng hỏi han mấy câu. Gã cũng bắt đầu nhận ra người đàn ông kia có gì đó không bình thường. Nhưng gã không biết nó là gì cả. Gã cứ im lặng sáng đi học… Chiều về thả dê. Nhưng rồi tối hôm ấy, chẳng biết vì sao gã không buồn ngủ. Cứ đang lơ mơ thì lại giật mình tỉnh giấc. Quay ngang quay ngửa một hồi. Định bụng lấy cốc nước uống thì nghe thấy tiếng rên khe khẽ từ phía giường mẹ gã. Giống cái hôm gã thấy ở chuồng trâu. Và cái trí tò mò lại lôi kéo gã. Gã nhẹ nhàng chạy ra đằng sau nhà. Qua cái khe hở với ánh sáng trăng từ bên ngoài chiếu vào. Gã thấy ông Tiến nằm trên còn mẹ gã nằm dưới. Mẹ gã đang dạng chân to hết cỡ còn ông Tiến kia dập rình bên trên. Gã cứ ngó đi ngó lại. Sao có thể như vậy được nhỉ? Nhưng mãi vẫn chẳng thấy… Gã lại có cảm giác thích thú ấy… Cậu bé ngóc đầu dậy… Sau một hồi dập rình thì ông Tiến kia kêu lên một tiếng nhỏ rồi gục xuống cạnh mẹ gã…

Sáng hôm sau, gã dậy sớm để đi học như mọi hôm. Gã chẳng nhớ là ngày bao nhiêu cả. Chỉ biết không phải là thứ bảy hay chủ nhật vì gã vẫn phải đi học…

Chiều về lại đi thả dê. Nhưng hôm nay gã được giao thêm việc cắt cỏ cho cá. Gã lùa đàn dê vào khe đá quen thuộc. Lũ dê là vậy. Lá gì cũng ăn. Kể cả lá ngón độc như thế chúng vẫn nhai ngấu nghiến mà chẳng bận gì. Lùa xong đàn dê, gã cầm cái liềm đi sang bên kia quả đồi. Đang đi thì gã lại phát hiện ra tiếng động lạ. Không thể nhầm lẫn được. Nhất định rồi. Gã đi nhẹ nhàng lại gần thì nghe thấy tiếng nói của con gái…

– từ từ thôi anh… Có ai lấy mất đâu mà cứ như hổ đói thế?

– không từ từ được… Anh nhớ em quá rồi… – tiếng người con trai

Gã đi nhẹ nhàng nhất có thể đến nơi phát ra âm thanh ấy. Một đôi trai gái. Gã biết người con trai. Là thằng Sáng con ông Sĩ – bị cụt mấy ngón tay vì đánh cá bằng mìn. Hơn gã 7 tuổi. Còn đứa con gái thì chắc người làng bên cạnh hoặc xóm khác chứ không phải xóm gã.

Gã nấp sau bụi cỏ voi và chẳng cần phải đợi lâu. Gã đã thấy thứ gã muốn. Thằng Sáng đè con bé kia xuống cái áo mưa xanh xanh. Cởi vội cái quần vải luộm thuộm của hắn. Kéo nhanh cái quần xi líp của con bé đó. Banh rộng cái chân ra và nằm đè lên hôn ngấu nghiến con bé. Và điều gã chờ đợi cũng đến. Ở góc nhìn của gã. Gã đã thấy được… Cái mép được banh ra để cho khúc thịt đâm vào… Con bé rên nhè nhẹ tay bấu chặt vào lưng thằng Sáng…

– Hóa ra là như vậy… – gã tự nhủ thầm…

Đôi uyên ương kia chưa thấy gã nên vẫn say đắm lắm. Gã nhẹ nhàng lách qua bụi cỏ voi chaỵ về phía khe đá. Giả vờ đi lên như chưa biết gì. Vừa đi vừa hát. Khi gần tới nơi thì gã gân cổ lên hát. Một lúc sau gã nghe thấy tiếng sột soạt và đôi uyên ương cũng chẳng thấy đâu nữa…

– Chú đểu thật – lũ trẻ nghe gã kể đến đấy ré lên cười…

– bình thường thôi.. Há há – gã cười lên sung sướиɠ.

Lũ trẻ cười được một lúc thì lại im lặng nghe gã kể….

Thời gian lại thấm thoát trôi qua. Từ sau cái hôm ấy. Gã như được mở rộng tầm mắt. Trí tưởng tượng lên một tầm cao mới…

Kể từ cái ngày gã định nghĩa rõ ràng về tìиɧ ɖu͙©. Gã bắt đầu nghĩ nhiều hơn. Gã để ý hơn những đứa con gái trong lớp và trong xóm gã. Chỉ là để ý thôi. Chứ gã làm gì có gan đi rình trộm người ta tắm. Và gã đã thấy…

Dòng sông Hồng chảy qua quê gã nước mới rút được chút, phù sa cũng lắng dần nên nước trong lắm. Chính vì vậy, buổi chiều đó cả xóm rủ nhau đi tắm sông. Gái có trai có. Trong số ấy gã để ý tới chị Hoài. Chị thật xinh ở cái tuổi mười tám trăng tròn. Xóm gã thằng nào cũng mê mẩn với cái vẻ đẹp ấy. Một nét đẹp không tì vết. Hoặc Ít nhất là có gã nghĩ vậy… Dòng sông vẫn lững lờ trôi còn lũ trẻ cứ mải miết nô đùa phía bờ. Xóm gã cũng đông thanh niên nên tiếng nô đùa vang cả một bên bồi. Có tiếng chửi nhau í ới. Có cả tiếng cười khúc khích. Thi thoảng có tiếng con gái cười ré lên vì bị tạt nước vào người. Gã thấy thật vui nhưng đôi mắt gã thỉnh thoảng lại ngắm về phía chị. Chị mặc cái áo phông đã sờn chút chỉ mà sao chị vẫn đẹp thế. Đang lơ mơ thì có tiếng thằng Quang

– Á à.. Tao mách cả lũ mày nhìn chị Hoài nhá…

Thằng Quang nói là mách chứ cả lũ đã nghe thấy hết rồi còn đâu. Gã đỏ mặt chống chế

– Thằng điên. Tao đang nhìn người ta đánh cá đằng kia kìa – gã vừa nói. Tay vừa chỉ ra đằng xa xa chỗ giũa dòng sông. Nơi có một người đang ngồi trên con thuyền nhỏ. Tay cầm mái chèo gõ gõ vào mạn thuyền để đuổi cá vào lưới…

– Đứng có cãi. Chúng mày ơi thằng Tuấn thích chị Hoài kìa. Lêu lêu… – Thằng Quang vẫn cố gán ghép gã cho chị… Cả lũ nhìn gã cười to còn chị Hoài ngại đỏ mặt… Cười tủm…

– Bọn dồ – gã vẫn cố cãi…

Trêu chọc gã một lúc thì dám con trai rủ nhau bơi thi. Gì chứ cái đấy với gã chẳng cần bàn. Gã luôn tự tin với tài bơi lội. Gã vẫn phải ngụp lặn để mò cua bắt ốc mang cho mợ gã bán hộ mà…

Cả đám dừng chân tại cái eo nhỏ. lấy đích là phía bên kia dòng sông. Nói là nhỏ nhưng cũng phải tầm hơn năm chục mét chứ ít gì. Lũ con gái đứng trên bờ cổ vũ. Chị Hoài đứng hô hiệu lệnh. Tiếng chị trong veo… đều đều…

– đếm đến ba là tất cả xuất phát đấy… Một… Hai… Baaa…

Thêm Bình Luận