Chương 48

Vân Thư Ninh đứng ở cửa, tuy rằng cơ thể cô đứng thẳng, nhưng ai cũng có thể nhìn được cô đang không khỏe.





Sắc mặt của cô tái nhợt một cách bất thường, môi cũng không có chút huyết sắc nào, thoạt nhìn giống như một người được làm bằng tuyết vậy.





Cô mở đôi mắt chứa đầy vẻ mệt mỏi: "Sếp Úc, Hạ tổng, hai người tìm tôi có chuyện gì không?”





“Thật ra…”





"Sao vậy , không có việc gì thì không thể tìm cô sao?" Úc Thành nhìn bộ dạng của cô bây giờ, giống như thuỷ tinh chạm vào là vỡ, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác khó chịu không giải thích được, anh ta không đợi Hạ Thần nói xong, vẻ mặt lộ vẻ châm chọc mở miệng.





Nghe giọng nói của anh ta, cực kỳ giống một người tới cửa đòi nợ.





“Sếp Úc, nếu anh không có chuyện gì, thì mời anh đi cho." Hạ Thần đi về phía anh ta hai bước, chặn tầm mắt anh ta đang nhìn Vân Thư Ninh, "Công việc của Úc thị hàng ngày bận rộn, anh nên nhanh chóng trở về làm việc đi.”





“Nói đến bận rộn thì hẳn là Hạ tổng mới đúng. "Úc Thành đi về phía trước hai bước, đối chọi gay gắt với anh ta, "Dù sao tôi cũng không có bạn gái, không giống như Hạ tổng, mỗi ngày còn phải dành thời gian ở bên nửa kia.”





“Hai người cứ từ từ nói chuyện đi nhé." Vân Thư Ninh nói chuyện rất chậm, cũng rất nhẹ. Cô phớt lờ trò hề lố bịch có thể nói là hoang đường này, chỉ muốn một mình ở trong phòng.





"Đừng --" Úc Thành nhìn thấy động tác muốn đóng cửa của cô thì nhanh chóng lấy tay chặn lại, miệng nhanh hơn não, "Hôm nay tôi cảm thấy không thoải mái, cô cùng tôi tới bệnh viện đi."





Anh ta thật sự không thích hợp với mấy chuyện như khuyên giải hay quan tâm người khác, có mấy lời từ trong miệng anh ta nói ra, luôn làm cho người ta tức giận một cách khó hiểu, cho dù tất cả mọi người đều biết rằng lý do thoái thác bây giờ của anh ta, là vì muốn cho Vân Thư Ninh đi gặp bác sĩ.





"Cô Vân, nhìn cô bây giờ rất yếu, cô có cần tôi đưa cô đi bệnh viện không?" Hạ Thần nói như vậy khiến cho người ta có cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.





Vân Thư Ninh cho rằng Hạ Thần sẽ để trợ lý hoặc thư ký tới đây tìm cô, nhưng không ngờ người tới lại chính là bản thân anh ta. Thân phận goá phụ của Hạ Nghiên đối với anh ta, hình như rất quan trọng.





Hạ Thần tới, cô còn có thể hiểu được, nhưng vì sao Úc Thành cũng xuất hiện ở đây thế, hiện tại không phải anh ta đang quấn lấy nữ chính sao?





Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, biểu cảm trên mặt cô vẫn không có gì thay đổi: "Tôi rất ổn, cảm ơn đã quan tâm.”





Quay đầu lại, cô bình tĩnh nhìn Úc Thành: "Sếp Úc hãy chú ý đến sức khỏe nhiều hơn đi.”





Đây là phản ứng bình tĩnh không chút gợn sóng đối với câu nói cơ thể của anh ta thấy không thoải mái kia.





"Từ chiều hôm qua đến bây giờ, cô làm gì thế?" Úc Thành nhíu mày, dùng tay giữ cửa, nói mà như đang tra hỏi vậy.





Thật ra cho dù cô không nói thì hai người bọn họ cũng có thể nhìn ra được.





Mái tóc hơi lộn xộn, trên khuôn mặt có mấy vết đỏ, giọng nói khàn khàn.





"Không phải cô vẫn luôn ngủ cho đến bây giờ đấy chứ?" Úc Thành hơi cau mày, trong giọng nói vô thức có thêm vài phần tức giận.





Nghe anh ta nói như vậy, Hạ Thần nhíu nhíu mày, trở tay đẩy anh ta ra khỏi cửa, sau đó nhìn Vân Thư Ninh, giọng nói nhẹ nhàng cung kính:





"Cô Vân, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng chú tôi rất thích vào ngày mai và cũng đã nhờ đầu bếp chuẩn bị trước những món ăn mà chú tôi yêu thích..."





Quả nhiên, sau khi nhắc tới Hạ Nghiên, ánh mắt của Vân Thư Ninh dần sáng lên, bầu không khí xung quanh cũng không còn u ám như trước nữa.





Úc Thành bị đẩy sang một bên nhìn vẻ mặt của cô, nghiến răng nghiến lợi: Người Hạ gia thật sự là âm hiểm trước sau như một.





“Cô Vân đồng ý ngày mai cùng tôi đi Thụy Minh Hiên không? Cùng đi và nếm thử đồ ăn chú thích nhất.”





Anh ta thật sự được coi là một nhà đàm phán giỏi, trong lòng Vân Thư Ninh âm thầm xác định như vậy. Giỏi tìm ra điểm yếu của người khác, sau đó đúng bệnh hốt thuốc.





Sau này ở trước mặt anh ta, cô phải càng cẩn thận hơn mới được.





“Có thể không?" Dường như trong nháy mắt cô lại có thêm lý do để kiên trì, giọng nói cũng có thêm sự ấm áp.





“Đương nhiên là được rồi." Ngữ khí của Hạ Thần nghe qua hết sức dịu dàng, "Nhưng trước đó, chúng ta cần kiểm tra thân thể của cô đã, có thể chứ?”





“Ừ." Vân Thư Ninh gật gật đầu, nhẹ giọng trả lời.





Tuy rằng trong lòng Úc Thành khó chịu, thế nhưng anh ta vẫn giữ im lặng, đợi đến khi nghe được câu trả lời của Vân Thư Ninh, anh ta mới lên tiếng: "Hiện tại tôi đã sắp xếp xong rồi, cô có thể lấy máu xét nghiệm không?"





“Có thể.”





Thấy cô thành thật trả lời, cơn tức giận trong lòng anh ta không ngừng dâng lên: Cô đúng là rất giỏi đấy.





Trong một thời gian dài như thế, cơm không ăn mà nước cũng không uống.





Đúng là một người có năng lực, sống trên trái đất này đã khiến cô phải ấm ức rồi!





Lúc này, anh ta đã quên sạch chuyện từng ba ngày không ăn không uống, cuối cùng bị kéo đến bệnh viện truyền nước biển.





“Đi thôi." Anh ta hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía trước.





Sau khi đi được hai bước, anh ta lại quay lại hai bước với vẻ mặt khó chịu, anh ta đẩy Hạ Thần ra, giọng nói rất thiếu kiên nhẫn: "Áo khoác của cô đâu, mặc thế này cô không thấy lạnh sao?"





Hạ Thần nhìn thoáng qua bộ quần áo mỏng trên người mình, nhịn những lời nói châm chọc xuống, quay đầu nhẹ nhàng nhìn Vân Thư Ninh: "Cô Vân có cần giúp đỡ gì không?"





Vân Thư Ninh khẽ lắc đầu, chậm rãi đi tới cửa, mặc áo khoác: "Làm phiền hai người rồi.”





Cô đi thong thả từng bước từng bước, Úc Thành rút ngắn bước chân của mình lại, đi theo phía sau cô từng bước một, ánh mắt cũng lo lắng nhìn cô chằm chằm.





Bây giờ trông cô rất yếu ớt, giống như ngay giây sau có thể ngất xỉu vậy.





Hạ Thần đi bên cạnh cô, duy trì một khoảng cách an toàn với cô, anh ta phát hiện, khi khoảng cách quá gần, cơ thể của cô sẽ vô thức trở nên căng thẳng.





Vân Thư Ninh vừa đi, đại não của cô cũng nhanh chóng chuyển động.





Hạ Thần và Úc Thành hai người này, đều rất không bình thường.





Ban đầu họ thăm dò thì cô còn có thể hiểu được, nhưng bây giờ hai người bọn họ đang làm gì vậy chứ?





Nhất là Úc Thành, anh ta không dây dưa nữ chính đi, mà cứ lảng vảng ở trước mặt cô, chẳng lẽ…





Không phải là anh ta thích cô rồi đấy chứ?





Hẳn là không phải đâu, cô không thấy được sự yêu thích từ trong ánh mắt của anh ta, trong mắt anh để lộ ra cảm xúc, càng giống như cố chấp và không cam lòng hơn.





Có thể chuyện cô thâm tình thích một người mà không thay đổi, đã giáng cho anh ta một đòn không nhỏ.