Chương 49

Cho dù sau đó có xảy ra chuyện gì, cô cũng phải giữ khoảng cách với hai người bọn họ.

Dáng vẻ điên cuồng của Úc Thành trong nguyên tác không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Hiện tại, cô chỉ có thể tiếp tục bám vào Hạ Nghiên, cô hoàn toàn không muốn xen lẫn vào câu chuyện tình yêu của nữ chính.

Sau khi kiểm tra xong, cơ thể của cô ngoài việc bị suy nhược vì không ăn uống trong một khoảng thời gian dài thì không có vấn đề gì quá lớn.

Trong bệnh viện, cô bị Úc Thành và Hạ Thần theo dõi, ép cô phải ăn hết một bát cháo hoa rồi mới thả cô về nhà.

Về đến nhà Vân Thư Ninh ngồi trên sô pha, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cô thật sự rất không thích ăn cháo hoa á, cho dù nó có giá hai trăm đồng một bát.

Nó chẳng có mùi vị gì cả, vậy mà bọn họ còn bắt cô uống hết một bát.

Cô giống với nguyên chủ, đều thích đồ ăn đậm vị, thế nên đối với cô mà nói phải ăn hết cả một bát cháo hoa, quả thực là một loại tra tấn.

Nhưng hôm nay, dạ dày của cô đã thoải mái hơn rất nhiều.

Cô cần chuẩn bị thật tốt cho ngày mai, sẽ lại là một trận chiến khó khăn khác.

Trưa ngày hôm sau, cô đi tới Thụy Minh Hiên theo thời gian đã hẹn trước đó.

Trong phòng bao, Hạ Thần và Úc Thành ngồi đối diện, hai người đều nhìn thẳng đối phương, thoạt nhìn tràn đầy tức giận.

“Nếu Hạ tổng có nhiều thời gian như vậy thì sao không ở bên bạn gái nhiều hơn?”

"Không được nhàn rỗi như sếp Úc, nhưng vẫn có một số việc nhất định phải làm, không phải sao?"

"Ý của Hạ tổng là hiếu kính trưởng bối sao?" Úc Thành dựa lưng vào ghế, cười mỉa mai, "Theo như tôi được biết, Hạ tổng đối với cha mẹ cũng không để ý như đối với thím út của anh đâu?"

Hạ Thần hoàn toàn không phải là một người tốt, nhưng anh ta sẽ không bao giờ châm chọc chế giễu cha mẹ hoặc bạn bè của người khác, cho nên khi đối mặt với sự công kích của Úc Thành, anh ta cũng chỉ cười lạnh lùng cho qua.

“Cô Vân, nơi này chính là Bỉ Yến Các.”

Nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói không rõ của nhân viên phục vụ, hai người đều ăn ý thu lại khí thế giương cung bạt kiếm vừa rồi.

Cánh cửa mở ra, bóng dáng Vân Thư Ninh từ từ xuất hiện trước cửa.

Trạng thái hôm nay của cô có vẻ tốt hơn so với hôm qua một chút, màu môi cũng không còn tái nhợt nữa.

Sau khi ba người ngồi xuống, đồ ăn được nhân viên nhanh chóng mang lên.

Qua những món ăn này có thể thấy được, Hạ Nghiên thật sự rất kén chọn, ăn uống cũng rất thanh đạm.

Anh thích kiểu những món ăn vẫn giữ được vị nguyên bản của nguyên liệu, hoàn toàn khác với cô.

Sau khi đồ ăn được dọn lên, cô không nói gì, chỉ ăn từng miếng một, trông máy móc và vụng về.

Hiện tại, vấn đề lớn nhất mà kỹ năng diễn xuất của cô gặp phải chính là làm thế nào để nhịn xuống những lời tán thưởng mà bản thân muốn thốt ra.

Thật sự là quá ngon, bây giờ cô hoàn toàn có thể hiểu vì sao Hạ Nghiên lại thích ăn những món này rồi.

Nếu như không phải vì duy trì thiết lập hình tượng thì cô thật sự muốn quét sạch mấy món ăn này.

Cô đang cố gắng hết sức để chống lại bản năng của con người.

Đợi đến khi nếm hết mấy món ăn một lần, cô đặt đũa xuống, cúi đầu ấp ủ cảm xúc, tựa như đang thở dài nhưng cũng có vẻ như đang tuyệt vọng: "Anh ấy thật sự hoàn toàn trái ngược với người trong ấn tượng của tôi."

Cô ngẩng đầu lên, để lộ ra hai mắt rưng rưng nước mắt, vẻ mặt của cô thoạt nhìn giống như đang cười, nhưng lại tràn đầy sự bi thương,

“Trước đây tôi chưa bao giờ biết anh ấy thích những món này…”

Giọng nói của cô hơi khàn, trong mắt chứa đựng nỗi nhớ nhung, còn có cả sự tự trách.

“Tôi luôn cho rằng, anh ấy không thích tôi đến thế, có lẽ tôi chỉ là xuất hiện đúng lúc thôi." Nói tới đây, cô cười tự giễu, giống như chán ghét chính mình khi đó.

“Tôi ấy à, từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, là một người vô cùng tự ti.”

Cô hít một hơi thật sâu, nuốt xuống nghẹn ngào trong giọng nói: "Khi ở bên anh ấy, tôi chưa bao giờ nhận bất kỳ món quà nào của anh ấy, cũng chưa bao giờ dám ở nơi nào đắt tiền, vì sợ rằng mối quan hệ này sẽ bị trộn lẫn với những thứ khác."

Nước mắt của cô rơi xuống từng giọt từng giọt: "Tôi cảm thấy bản thân giống như một tên hề vậy, cẩn thận nắm giữ tình cảm mong manh giữa chúng tôi, tôi không dám làm gì hết, thậm chí ngay cả nhìn thẳng vào anh ấy, cũng phải dùng hết sự can đảm của mình.”

“Cô... "Hạ Thần há miệng, nhưng không biết nên an ủi như thế nào.

Vân Thư Ninh lau hết nước mắt, ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười có thể gọi là thỏa mãn: "Tôi chưa bao giờ biết, hóa ra anh ấy cũng rất quan tâm tôi."

Cô không biết liệu đó có được coi là thích hay không, nhưng đối với cô bây giờ mà nói, mỗi việc anh làm, đều đáng để cô xúc động.

“Chắc chắn chú ấy không muốn nhìn thấy cô giống như bây giờ đâu." Hạ Thần nhìn cô, khô khan mở miệng.

“Tôi biết." Từ đầu đến cuối, nước mắt của Vân Thư Ninh giống như không ngừng được, cô vươn tay lau đi nước mắt trên má," Tôi rất biết ơn vì anh đã nói cho tôi biết những điều này, cũng rất biết ơn anh vì đã đưa tôi tới đây.”

Cô nghiêng đầu, nhìn về phía cửa. Đây chính là điều cô đã phát hiện ra sau khi nghiên cứu được, dưới ánh mặt trời nếu cô nghiêng mặt, hơi ngửa đầu, để lộ chiếc cổ yếu ớt cùng khuôn mặt nghiêng thanh tú, đây là một trong những tư thế có thể bộc lộ rõ nhất vẻ vừa nhu nhược vừa mỹ lệ của cô.

“Tôi sẽ tiếp tục sống thật tốt và mang theo anh ấy cùng đi.”

Hạ Thần nhìn dáng vẻ của cô, hiểu được ý của cô.

Cô không hề nhẹ nhõm thoải mái, cũng không hề buông bỏ, mà ngược lại là mãi mãi ghi tạc người ấy ở trong lòng.

Úc Thành thất thần nhìn sườn mặt của Vân Thư Ninh, từ sau khi cô bước vào, anh ta không hề mở miệng nói chuyện.

Đến tận bây giờ, cuối cùng anh ta cũng hiểu được bản thân đang nghĩ gì.

Anh ta đang ghen tị, ghen tị đến phát điên rồi.

Anh ta cũng muốn có một tình cảm bất kể sống chết ra sao, anh ta cũng muốn có một người có thể mãi mãi nhớ đến anh ta.

Đây có thể được coi là mong muốn xa hoa hèn mọn và khao khát mãnh liệt nhất của một người cô đơn.

Lâm Vãn đứng ở một góc đại sảnh Thụy Trà Hiên, từ đây, có thể nhìn thấy đường đi đến phòng ăn riêng của mọi người.

Kỳ thực, cô ta muốn biết đường đi của Hạ Thần rất đơn giản, cả trước kia, lẫn bây giờ, bởi vì anh ta trước nay đều không đề phòng cô ta.

Cho nên, cô ta hết lòng tin theo, anh ta yêu cô ta, vĩnh viễn không thể rời xa cô ta.

Nhưng hiện tại…